BA NGƯỜI LÍNH NGỰ LÂM - Trang 155

bởi vì không động lòng trước mọi nỗi khó khăn của tôi, ông ương ngạnh
không chịu rời khỏi cái thành phố mà ở lại đó tức là ông đã liều mạng sống
và làm tôi có nguy cơ bị hại thanh danh. Tôi gặp ông để nói với ông rằng
tất cả đều ngăn cách chúng ta, những vực sâu của biển, mối thâm thù của
các vương quốc, sự thiêng liêng của những lời thể. Chống lại mọi điều như
thế là phạm thượng đấy, Huân tước ạ. Cuối cùng, tôi gặp ông còn để nói
với ông, chúng ta không nên gặp nhau nữa.
- Xin cứ nói, thưa Hoàng hậu, cứ nói nữa đi! - Buckingham nói - giọng nói
dịu dàng của bà che đi những lời lẽ cứng rắn của bà. Bà nói đến phạm
thượng? Nhưng sự phạm thượng nằm ngay trong việc chia sẻ những con
tim mà Thượng đế tạo ra để chúng được vì nhau.
- Huân tước! - Hoàng hậu kêu lên - Ông quên rằng tôi chưa bao giờ nói tôi
yêu ông.
- Nhưng bà cũng chưa hề nói rằng bà không mảy may yêu tôi, và quả thật
nói với tôi những lời tương tự sẽ là một điều bạc nghĩa về phần Hoàng hậu
đó. Bởi vì bà hãy bảo tôi đi, bà tìm đâu ra một tình yêu như tình yêu của
tôi, một tình yêu mà thời gian, sự xa cách, sự thất vọng đều không làm
nguội tắt nổi: một tình yêu tự bằng lòng với một dải băng rơi lạc, một cái
nhìn lơ đãng, một câu nhỡ miệng? Thưa bà, ba năm trước lần đầu tiên tôi
nhìn thấy bà, và đã ba năm tôi yêu bà như thế đó. Bà có muốn tôi nói lần
đầu tiên tôi thấy bà, bà mặc gì không? Bà có muốn tôi tả từng chi tiết mỗi
đồ trang điểm của bà không? Này nhé, tôi còn nhớ rõ, bà ngồi trên những
viên gạch lát kiểu Tây Ban Nha, bà mặc một chiếc áo sa tanh xanh lá cây
rua sợi vàng và bạc, hai ống tay rủ xuống và được xắn lên trên đôi cánh tay
mỹ lệ, đôi cánh tay đáng ngưỡng mộ của bà bằng những viên kim cương
lớn. Cổ áo bà xếp nếp và cài kín, bà đội một chiếc mũ nhỏ cùng màu với
áo, trên mũ gài một chiếc lông sếu. Ôi, đây nữa nhé. Tôi nhắm mắt lại và
tôi vẫn thấy bà nguyên như thế. Tôi mở mắt ra, tôi thấy bà đúng như bây
giờ, nghĩa là còn đẹp hơn gấp trăm lần?
Anne d Autriche không còn đủ can đảm để giận Quận công đã lưu giữ hình
ảnh của mình lâu bền đến thế ở trong tim. Nàng lẩm bẩm:
- Ôi, điên rồ! Thật điên rồ đi nuôi một đam mê vô vọng với những kỷ niệm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.