BA NGƯỜI LÍNH NGỰ LÂM - Trang 322

Alexandre Dumas

Ba người lính ngự lâm

Dịch giả: Nguyễn Bản

Chương 27

Người vợ của Athos

S

au khi đã kể cho chàng Aramis lanh lợi biết rõ mọi việc diễn ra ở kinh đô

từ khi họ ra đi và một bữa trưa thịnh soạn làm cho người thì quên đi bản
luận văn, người thì quên hẳn nỗi mệt nhọc, D Artagnan nói:
- Bây giờ việc còn lại là phải biết tin tức về Athos.
- Cậu tin anh ấy gặp bất hạnh ư? - Aramis hỏi - Anh Athos rất chi lạnh tính,
rất can trường và là tay gươm rất giỏi kia mà.
- Hẳn thế rồi, và không ai biết rõ hơn tôi về lòng can đảm và tay gươm
tuyệt vời của Athos. Nhưng tôi thích gươm tôi đấu với giáo hơn là với gậy.
Tôi sợ rằng anh Athos sẽ bị bọn gia nhân quần cho tơi bời, mà lũ gia nhân
thì chúng đánh dữ và dai lắm. Vì vậy mà tôi phải thú thật với anh, tôi muốn
lại ra đi ngay càng sớm càng tốt.
- Mình sẽ cố đi cùng với cậu - Aramis nói - cho dù mình cảm thấy chưa đủ
sức lên ngựa mấy. Hôm qua, mình đã thử dùng cái roi hành xác treo trên
tường đó, và đau quá mình không thể tiếp tục được cái bài tập thành kính
ấy.
- Chính thế đấy, bạn thân mến, chả ai bao giờ thấy việc thử chứa một phát
đạn hỏa mai bằng vụt roi vào người cả. Nhưng anh còn ốm, và ốm đau làm
cho đầu óc không tỉnh táo, tôi bỏ qua cho anh. Mai, sớm tinh mơ. Đêm nay
anh cứ ngủ cho thật tốt vào, và ngày mai, nếu anh có thể, chúng ta sẽ cùng
đi.
- Vậy để đến mai - Aramis nói - vì dù có xương đồng da sắt đi nữa, cậu
cũng cần phải nghỉ ngơi.
Hôm sau, khi D Artagnan bước vào phòng Aramis, đã thấy Aramis ở cửa
sổ, D Artagnan hỏi:
- Anh nhìn gì ở đó thế?
- Thú thật! Tôi đang chiêm ngưỡng ba con ngựa đẹp lộng lẫy mà bọn trai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.