BA NGƯỜI LÍNH NGỰ LÂM - Trang 42

Alexandre Dumas

Ba người lính ngự lâm

Dịch giả: Nguyễn Bản

Chương 3.

Sự ra mắt.

Ông De Treville lúc đó trông rất dừ tợn, tuy nhiên ông vẫn lịch sự chào
chàng trai đang rạp mình xuống đất. Ông mỉm cười nhận lời chúc tụng
mang giọng miền Bearn, khiến ông vừa nhớ lại tuổi trẻ vừa nhớ đến quê
hương, một kỷ niệm khiến con người dù ở lứa tuổt nào cũng phải mỉm
cười. Nhưng vừa giơ tay ra hiệu cho D artagnan như muốn yêu cầu chàng
cho phép làm việc với người khác trước khi với chàng, ông tức khắc bước
lại gần tiền sảnh, gọi lên ba lần, mỗi câu lại to giọng hơn như thể vượt qua
nấc thang trung gian giùa giọng mệnh lệnh và giọng tức giận:
- Athos! Porthos! Aramis!
Hai lính ngự lâm mà chúng ta đã được làm quen, đáp lại hai tiếng gọi sau
cùng của ba cái tên ấy rồi lập tức rời ngay nhóm người họ vừa tham gia và
bước tới văn phòng. Vừa bước chân khỏi ngưỡng cửa, cửa đã đóng sập sau
lưng họ. Thái độ của họ mặc dầu không bình tĩnh lắm, song vẻ tỉnh bơ tràn
đầy tự trọng vừa tuân phục khiến lòng ngưỡng mộ của D Artagnan cũng bị
kích thích khi nhìn thấy trong những con người ấy, những vị bán thần và
trong thủ lĩnh của họ, một thần Juypite của núi Ôlempơ vũ trang toàn bằng
sấm sét.
Hai người ngự lâm đã đi vào, cửa đã đóng kín sau lưng họ, tiếng gọi vừa
đừợc ban ra chắc chắn đem lại cho tiếng thì thầm lao xao trong tiền sảnh
một dế mục mởi. Ông De Treville di đi lại lại ba bốn lán dọc chiều dài căn
phòng qua trước mặt Porthos và Aramis. Cả hai thẳng đơ và câm miệng
như trong buổi diễu binh. Cuối cùng ông bất thình lình dừng lại trước mặt
họ, đưa mắt nhìn họ suốt từ đầu đến chân tức giận và hét lên:
- Các vị có biết nhà Vua nói gì với tôi không, và vừa mới tối qua thôi, có
biết không các vị?
- Không, - cả hai đều đáp sau một phút im lặng - không, thưa ngài, chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.