BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 133

Chúng tôi trở về từ trận đấu tại khu phố. Đội Ali thắng, nó ghi được nhiều

điểm nhất. Ali trụ lại được tới tám vòng ném bóng. Ish tỏ ra thỏa lòng vì
công huấn luyện của nó cuối cùng đã cho kết quả. Tuy nhiên, tâm trạng ăn
mừng của chúng tôi bị chùng xuống khi đội trưởng đối phương đá vào gối
Ali rồi bỏ chạy.

“Họ có làm đau em nữa không?” Ali nói.

“Không, vì nếu ai đó dám động vào em thì anh sẽ đánh chúng trước,” Ish

nói, hôn lên trán nó, Ish sẽ là một người cha tốt. Không như cha của nó,
người chưa bao giờ nói được lấy một câu dễ chịu.

Omi bế Ali đang đi cà nhắc lên. “Tao sẽ đưa nó về cửa hàng,” Omi nói.

“Và bảo mẹ tao làm cho nó món sữa củ nghệ. Bọn mày đi kiếm bữa tối,
kiếm cái gì nó muốn ăn ấy.”

“Em muốn keba,” Ali nói ngay.

“Keba à? Trong cửa hàng sao?” tôi dè dặt.
“Được, đừng kể cho ai nhé,” Omi nói.
“Thằng bé sẵn sàng rồi,” Ish nói. Khuôn mặt nó ửng lên sau làn khói keba

ở cửa hàng Qazi. “Mày có thấy nó chơi không? Còn có thể đợi, chạy và hỗ
trợ người khác. Nó chơi cho đến lúc đánh những cú bóng quan trọng. Chơi
bắt bóng còn kém, nhưng ngoài chuyện đó ra thì nó thật hoàn hảo. Nó sẵn
sàng rồi, mày ạ.”

Mùi gà nướng sực lên trong mũi tôi. Omi thực sự bỏ lỡ rất nhiều thứ trong

đời.

“Để làm gì?” tôi hỏi.
“Đội Úc đang thi đấu ở Ấn Độ lúc này, đúng không?” Ish nói khi người

phục vụ gói bánh roti, thịt cừu xiên và gà nướng với hành và nước xốt rau
quả màu xanh.

“Vậy thì sao?” tôi nói.
“Nó sẵn sàng gặp các cầu thủ Úc rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.