BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 150

Cổng mở ra. Đám nhân viên an ninh khám xét chúng tôi đến phát phiền.

Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được khu khán đài riêng. Chúng tôi bước qua
những hàng ghế sang trọng, màu đỏ, bọc vải sợi thủy tinh, rồi ngồi xuống
một hàng ghế trống. Chúng tôi ngồi ở khu vực có tầm nhìn tốt nhất trên sân.
Chúng tôi đến sau khi lượt đánh bóng của Ấn Độ đã kết thúc. Giờ đến lượt
đội Úc đánh bóng. Ngoài những cầu thủ đang ở vạch đánh bóng, đội của họ
sẽ nhanh chóng vào vị trí.

“Omi sẽ ổn chứ?” Ish thì thầm.

Tôi gật đầu.
“Chúng tôi sẽ đợi cho đội Úc ra, được chứ?” tôi nói với tay nhân viên an

ninh phòng khi anh ta lại nghi ngờ nữa. Anh ta gật đầu.

“Anh cũng là người Gujarat?” Ish hỏi anh ta.

“Không,” tay nhân viên an ninh nói. Anh ta trông có vẻ thất vọng, như thể

một cô gái Gujarat làm trái tim anh ta tan vỡ.

“Này, nhìn thật chậm ra năm hàng đằng sau đi,” Ish nói.
Tôi quay lại. Có một anh chàng người Sikh đội khăn xếp màu huyết dụ,

mặc áo của đội tuyển Ấn Độ.

“Shanandeep Singh, cầu thủ dự bị. Cậu ta sẽ vào đội tuyển thôi. Tao có

nên đến bắt tay không nhỉ?”

“Đừng ngốc thế. Khi nghi mày là kẻ đeo bám người nổi tiếng, thì bọn họ

sẽ tống chúng ta khỏi đây,” tôi nói.

“Em uống được không?” Ali nói khi những người phục vụ mặc đồng phục

trắng mang đồ uống nhẹ đi qua.

“Cứ giả vờ như em sở hữu một công ty hai tỉ rupi. Cứ uống đi, Ali,” tôi

nói.

Chẳng bao lâu, chúng tôi đều uống nước Fanta trong những chiếc cốc cao.

Cảm ơn Thượng đế vì các nhà tài trợ.

Tiếng rầm rì nổi lên trong khu vực khán đài chúng tôi. Mọi người quay lại

nhìn những người mặc áo vàng bước ra từ phòng thay đổ. Ish siết chặt tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.