BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 159

“A bố đây rồi. Để con bôi vết son cho nào,” Dhiraj nói.
Dhiraj chấm vết son lên trán Mama.

“Chào các anh con đi,” Mama nói. “Govind, Ishaan và, dĩ nhiên, Omi.”
“Chào em,” tôi nói.
“Chủ cửa hàng cricket. Em yêu cricket,” thằng bé nói, giọng mới vỡ ở

tuổi dậy thì.

“Nó còn trẻ lắm, nhưng ngoài giờ học, nó đã biết giúp cậu trong chiến

dịch tranh cử,” Mama nói đầy tự hào. “Đã đi hai chuyến đến Ayodhya. Vẽ
vết son cho các anh con đi, con trai.

Dhiraj chấm dấu son lên trán cho cả chúng tôi. “Con phải làm xong lễ

puja. Anh Ish này, hôm nào anh phải chỉ cho em về cricket đấy.”

“Hẳn rồi, thôi chạy mau đi,” Mama nói.

Chúng tôi ra khỏi kho. Mama chốt cửa lại.
“Mọi việc thế nào rồi Mama? Cậu có cần cháu không?” Omi nói.
“Chỉ còn sáu tháng nữa là bầu cử. Trong vài tháng tới, các liên minh sẽ

bắt đầu. Ta phải cho Parekh-ji thấy ta có thể làm việc tài ba thế nào.”

Tôi lấy ra mười tờ một trăm rupi và đặt vào tay Mama.
“Tiền thuê kho, Mama,” tôi nói.
“Không lấy tiền,” ông nói.

“Đừng từ chối, Mama. Cháu đã sẵn sàng nghe lời cậu rồi. Công việc đang

khá lên. Chúng cháu sẽ sớm trả khoản tiền vay nữa,” tôi nói.

***

“Xin chào, Pandit-ji ạ? Chú nghe được không?” tôi nói. Tôi nhận được

cuộc gọi của Pandit-ji một tháng sau khi tôi thuê kho. Cuộc điện thoại rất
khó nghe vì tiếng chuông đền, và tôi phải căng tai lên mới nghe giọng của
ông ta qua đường điện thoại tồi tệ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.