BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 191

“Gì cơ?”
“Cháu là người Ấn. Cháu muốn chơi cho đội Ấn. Không đội nào khác.”

“Nhưng cháu này, chúng ta sẽ tôn trọng cháu như đất nước cháu tôn

trọng. Và huấn huyện tốt nữa,” ông Greener nói.

“Cháu có huấn luyện viên tốt rồi,” Ali nói và nhìn Ish. Mặt Ish rạng lên vì

giây phút hãnh diện nhất nó từng có.

“Nếu cứ ở nước cháu thì sẽ khó vào đội tuyển lắm. Huấn luyện viên của

cháu biết như vậy,” ông Cutler nói.

Sau một lát, Ali chậm rãi nói.
“Cháu không thành cầu thủ cũng chẳng sao, nhưng nếu cháu không ở Ấn

Độ thì không được,” Ali nói. Có lẽ nó không hàm ý gì sâu xa, nhưng đó là
lời sâu sắc nhất nó nói ra.

“Nhưng,” ông Cutler nói. Ông rướn ra trước và đặt tay lên vai Ali.

Ali xích lại nấp sau người Ish.
Mấy vị quan chức cố thêm nửa tiếng nữa. Họ hỏi liệu chúng tôi có thể nói

chuyện với bố mẹ Ali không, nhưng rồi nhận ra việc này không thành. Tôi
vẫn trò chuyện lịch sự.

“Chúng tôi xin lỗi. Chúng tôi nhận ra đây là một vinh dự rất rất lớn,” tôi

nói. “Xin lỗi Fred. Những gì anh làm cho chúng tôi thật lớn lao.”

“Không phải lo đâu, anh bạn. Cậu bé này rất giỏi, và cậu ấy biết như vậy.

Nếu anh có thể làm hàng tỉ người tự hào, tại sao phải bận tâm đến mấy chục
triệu dân chúng tôi?” Fred nói và bật cười. Anh ta không tỏ ra thất vọng.
Tinh thần thượng võ, tôi đoán vậy.

Chúng tôi tiễn các quan chức ra xe.
“Đừng bận tâm, anh bạn. Có lẽ lần tới, trong trường hợp này là kiếp sau.

Cậu có thể là người Úc, ai mà biết được?” ông Greener nói khi ông ngồi vào
ghế lái của chiếc xe Honda Accord màu bạc.

“Cháu không muốn,” Ali nói, khuôn mặt nó xuất hiện từ đằng sau Ish.
“Gì cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.