BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 189

“Vâng, tài năng như thể đấng bề trên cử họ xuống đây,” Fred nói khi

chúng tôi đã ngồi vào bàn.

“Các quý ông đây là người giúp tôi mua vé cho các cậu. Không phải bạn

gái cũ của tôi,” Fred nói và nheo mắt với chúng tôi.

“Gì cơ?” Ish nói khi chúng tôi hiểu mục đích Fred mời chúng tôi. Chuyện

này không chỉ là chơi một tuần.

“Còn nhớ cuộc điện thoại của tôi ở Goa không? Là cho các ông đây,”

Fred nói.

“Ông Greener là chủ tịch Học viện Thể thao Úc, và ông Cutler là người

đứng đầu chương trình học bổng AIS.” Fred phết bơ lên bánh mì nướng.
“Tôi đã kể cho họ về Ali. Cậu bé tốt ra sao, thực sự tốt, và nếu được đào tạo
bài bản cậu ta có khả năng sẽ tiến rất xa ra làm sao.”

Tôi thấy mặt Ish đanh lại vì chờ đợi. Họ định cấp học bổng cho Ali sao?
“Nếu cậu bé giỏi như Fred và đồng đội của anh ta nói,” ông Greener nói,

“chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể giúp được.”

“Cảm ơn ông, cảm ơn,” Ish nói nhưng Fred suỵt bảo nó yên lặng. Phấn

khích quá độ là vấn đề thường trực của Ish. Em gái nó cũng thế. Có lẽ do di
truyền.

“Anh thấy đấy,” ông Cutler hắng họng, “AIS lựa chọn các đề cử từ những

học viện của các bang. Tôi có thể cho Ali được chọn. Tuy nhiên, Ali không
sống trong bang nào của Úc cả.”

“Vậy là?” Ish nói.
“Theo quy định của AIS, người nhận học bổng phải cư trú tại Úc, hoặc ít

nhất là người đang trong quá trình trở thành người cư trú ở Úc.”

“Chúng ta không tạo ngoại lệ được sao?” tôi nói.
Omi còn mải ăn hơn trò chuyện. Omi và Ali hầu như chẳng nói gì trong

suốt chuyến đi. Giọng Úc quả là khó với chúng.

“À, cách duy nhất chúng tôi có thể làm là thế này,” ông Cutler nói và lấy

ra một tập hồ sơ. Ông mở hồ sơ rồi đặt lên bàn một số mẫu khai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.