BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 188

***

“Nhà ở đây khủng thật,” tôi nói khi chúng tôi qua khu dân cư giàu có tên

là Doubie Bay.

Fred đến đón chúng tôi đi ăn sáng ngày Chủ nhật, ngày cuối cùng chúng

tôi ở đây. Ish, Omi và Ali ngồi ở ghế sau chiếc xe mui trần Saab của Fred,
còn tôi ngồi ghế trước. Không khí mát lạnh thổi lên tóc chúng tôi khi chúng
tôi chạy qua những con phố Sydney buổi sáng sớm.

“Nhưng hầu hết mọi người ở những nơi khiêm tốn,” Fred nói. “Ở Úc,

chúng tôi không khoe khoang số tiền mình kiếm được hay là anh đang lái xe
gì. Thậm chí, người ta còn không hỏi anh làm gì. Cậu có biết người ta hay
hỏi gì nhất không?”

“Là gì?” Ish nói.
“Anh chơi môn gì, người ta hỏi thế đấy,” Fred nói.

“Tôi yêu nước Úc. Ước gì Ấn Độ tiếp cận thể thao với tinh thần như vậy.”

Ish rướn người ra trước.

“Ở đây thể thao là nỗi ám ảnh quốc gia,” Fred nói. “Điều ám ảnh ở đất

nước các cậu là gì?”

“Có rất nhiều người. Và nhiều ám ảnh lắm. Vấn đề là thế,” Ish nói.

“Nhưng tôn giáo và chính trị là những chuyện lớn. Và hai thứ đó cộng lại

thì càng lớn hơn,” tôi thêm vào.

“Tránh xa mấy chuyện đó đi. Chính trị Úc là trò hề,” Fred nói, tắt động

cơ.

Chúng tôi đỗ xe trong khu vực gọi là Paramana Park. Fred đưa chúng tôi

đến nhà hàng Lachan trong khu vực Nhà Thuộc địa Cũ. Chúng tôi vào trong
nhà hàng, có hai người đàn ông đang đợi chúng tôi.

“Chào ông Greener, ông Cutler.” Fred giới thiệu chúng tôi với hai người

cao tuổi kia.

“Và đây là cậu bé tài năng sao?” ông Greener vỗ lưng Ali.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.