BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 206

vào cuộc bầu cử sang năm.”

“Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết thưa Parekh- ji. Cuộc đời tôi là

của ngài,” Mama nói khi phục vụ lấy thêm cháo đậu và xúp kadhi lần thứ
ba.

“Tôi quý ông, Bittoo ạ,” Parekh-ji nói, nhìn chúng tôi.
“Parekh-ji, tôi có thể được một suất cho cuộc bầu cử năm sau không?

Ngài biết sự tận tâm của tôi đấy,” Mama nói.

Khuôn mặt Parekh-ji đanh lại.

“Tôi xin lỗi vì quá nóng vội,” Mama nói.
Parekh-ji bật cười. “Không, chúng ta cần những người tham vọng như

ông. Nhưng Bittoo này, số suất thì có ít. Và chúng ta có mười ngàn người.
Ông là người tốt, tận tâm, và tôi muốn giúp ông. Nhưng...”

“Nhưng sao, thưa ngài Parekh-ji? Hãy chỉ đường cho tôi.”

“Để lọt vào tốp đầu, ông không những phải làm việc thôi, mà còn phải

gây được chú ý. Ông hiểu không?”

Mama chầm chậm gật đầu.
“Tôi không chỉ trích ông. Tôi đang cho ông lời khuyên để lọt vào cấp tiếp

theo, vì ông có tiềm năng. Đừng chờ chỉ dẫn, mà hãy chủ động. Thế mới là
lãnh đạo, đúng không?”

“Hàng tháng, tôi sẽ tổ chức đưa những người trẻ đến Ayodhya. Chúng tôi

sẽ định hướng cho họ về di sản của chúng ta và gia tăng sự ủng hộ cho
chúng ta.”

“Tốt lắm, cứ làm như vậy. Hãy đi cùng tôi để gặp lãnh đạo tối cao khi ông

làm được nhiều việc hơn. Còn tôi sẽ hỗ trợ ông thêm. Thỏa thuận thế nhé?”

Parekh-ji chìa tay ra để bắt tay. Mama đưa tay của mình xuống thẳng bàn

chân Parekh-ji, là phần cơ thể nên chạm vào khi tiếp xúc với người có vị thế
chính trị cao hơn.

“Ở đây không có món tráng miệng sao?” Parekh-ji nói vì sự chậm trễ sau

khi món ăn chính đã dọn vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.