BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 204

Parekh-ji liếc nhìn về những gã thanh niên, vẻ cương nghị. Mọi người lùi

lại. Parekh-ji đỡ vai Mama đứng lên, “Nào, hãy đến Vishala ăn tối. Chúng ta
cần nói chuyện.”

Mama bước về phía xe của Parekh-ji, đầu ông vẫn cúi.

“Đến đây nào chàng trai,” Parekh-ji nói với Omi. Ish và tôi nhìn nhau. Có

lẽ đến lúc Ish và tôi nên chuồn.

“Ish và Govind đi cùng được không? Tụi nó đã đến Gandhinagar,” Omi

nói. Tôi đoán nó muốn chúng tôi đến ăn tiệc ở Vishala, là nơi mà bình
thường chúng tôi không đủ tiền vào.

Parekh-ji nhìn chúng tôi và cố nhớ xem. Tôi không biết ông ta có nhớ

được không.

“Vào xe đi,” ông nói.

***

Nhà hàng Làng Vishala và Bảo tàng Utensils nằm ở ngoại ô Ahmedabad,

trong làng Sarkhej. Cùng với bảo tàng nghề thủ công và những sân làng, ở
đây còn có một nhà hàng dân tộc phục vụ các món ăn đúng chất Gujarat.

Chúng tôi vào một phòng nhỏ, ngồi bệt trên sàn đất sét. Nhân viên an ninh

của Parekh-ji ngồi bên ngoài, gần chỗ diễn múa rối dành cho trẻ em. Súng
của họ làm những người phục vụ biết tầm quan trọng của vị khách, và đảm
bảo chúng tôi được phục vụ tốt. Trong vài phút, chúng tôi đã có vài chục
món ăn trước mặt.

“Ăn đi, và trong chính trị thì không được ủy mị. Những bài diễn thuyết

đầy cảm xúc là tốt, nhưng trong đầu ta luôn phải suy nghĩ rạch ròi,” Parekh-
ji giảng giải cho Mama.

Chúng tôi đã tống vào bụng nào là bánh xốp dhokla, nào bánh cuộn

khandvi, bánh gối ghugra, bánh viên gota, bánh dalwada, và nhiều món bánh
Gujarat khác. Trước khi món ăn chính được đưa ra tôi đã thấy no căng bụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.