BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 208

MƯỜI SÁU

“Cái bánh sôcôla nào là nhỏ nhất?” tôi đang ở Ten, khu Navrangpura,

hiệu bánh ngon nhất Ahmedabad.

Vidya bước sang tuổi mười tám đúng ngày 19 tháng Mười một năm 2001.

Giờ đây em có thể chính thức tự đưa ra quyết định. Còn không chính thức,
em đã làm như vậy kể từ khi sinh ra.

“Không cần túi đâu,” tôi nói khi bỏ hộp bánh vào ba lô đựng sách. Tôi ôm

ba lô trong lòng, giữ cho thẳng đứng, mãi cho tới khi đến nhà Vidya.

Vào nhà Vidya trong khi giấu cái bánh quả là cũng khó. Việc Ish có nhà

càng làm chuyện tệ hơn. Ấn Độ đang đấu với Anh trên sân Vườn Địa đàng
Kolkata trong trận đấu buổi tối. Ish đã yên vị trên xô pha cùng bánh kẹp,
sữa, khoai tây chiên và bánh quy - mọi thứ nó cần để sống sót qua tám giờ
tới. Bố Ish ngồi tại bàn ăn, tiếp tục nghiên cứu luận án tiến sĩ của ông về báo
chí Ấn Độ. Thường thì khi Ish ở nhà, chú ấy lộ vẻ căm ghét ra mặt.

Tôi kẹp ba lô dưới nách cho nó thẳng đứng.

“Ấn Độ đang đánh bóng - Ganguly và Tendulkar. Ghi được bảy mươi

điểm, chưa mất người nào sau mười lượt bóng,” Ish nói và gào lên, “Mẹ ơi,
nước xốt!”

Bố nó cầm chai nước xốt cà chua trên bàn ăn và đặt cộp xuống bàn uống

nước trước mặt con trai ông.

“Cảm ơn bố,” Ish nói. “Bố xịch sang được không. Con không xem được ti

vi.”

Bố Ish cau có nhìn con trai mình rồi bỏ đi.
“Không ngồi đi,” Ish nói với tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.