BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 210

khi chúng tôi hôn mỗi lần em giải được một bài toán. Lần khác, chúng tôi
hôn trong lúc giải lao mười lăm phút. Có lần, chúng tôi chẳng hề hôn, vì em
phải làm bài thi thử. Tuy nhiên, buổi sau chúng tôi sẽ bù đắp lại, sẽ dành
mười phút đầu giờ học để hôn nhau, và phần còn lại là trao đổi về những lỗi
trong bài làm của em. Khi thấy thèm muốn, chúng tôi lại hôn. Khi cảm thấy
tội lỗi, chúng tôi lại học. Bằng cách nào đó, trong vòng một tiếng đồng hồ,
chúng tôi cân bằng khá ổn giữa việc học toán và chuyện yêu đương.

Chúng tôi đến mép sân thượng. Tia nắng cuối cùng đã biến mất, bầu trời

chuyển sang màu cam sẫm. Cơn gió ban đêm mang chút hơi lạnh. Phía xa
xa, chúng tôi thấy mái vòm ngôi đền nhà Omi.

Em đan tay vào tay tôi, và nhìn tôi. “Anh nói xem,” em nói khi gạt một

lọn tóc trên mặt, “em có nên trở thành bác sĩ không?”

Tôi lắc đầu.
“Vậy làm sao em thoát khỏi đây được?”

“Nộp đơn vào bất cứ trường nào rồi đi thôi,” tôi nói.
“Làm thế nào?” em nói và giật mạnh tay tôi. “Em kiếm đâu ra tiền lệ phí

nộp hồ sơ? Em sẽ sống thế nào ở Mumbai?”

“Bố mẹ em cuối cùng sẽ xuống nước thôi. Họ sẽ trả chi phí học tập cho

em. Cho đến khi đó...”

Một đợt ồn ào náo động khắp khu phố và làm chúng tôi giật mình. Ấn Độ

đã ghi được sáu điểm.

“Cho đến lúc đó thì sao?” em nói sau khi tiếng ồn ngớt đi.
“Cho đến lúc đó thì anh sẽ chu cấp cho em,” tôi nói. Chúng tôi nhìn vào

mắt nhau. Em mỉm cười. Chúng tôi đi bộ dọc quanh khuôn viên sân thượng.

“Vậy gia sư của em không còn nghĩ em cần giải mấy bài toán nữa?”
“Giải bài toán cuộc đời còn quan trọng hơn,” tôi nói.
“Là gì thế?”

“Em là ai, lựa chọn giữa điều em muốn làm và điều mọi người trông chờ

ở em. Và làm sao để giữ được điều em muốn mà không để người khác quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.