BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 212

“Cả bố mẹ em đều đau đầu gối. Họ không bao giờ lên sân thượng. Còn

Ish, trận bóng còn kia mà.”

Chúng tôi nghe hai lượt reo hò ầm ĩ liên tục trong khu phố. Lượt đánh

bóng của Ấn Độ đã vào pha cuối.

Em buông tay tôi khi tôi ngồi xuống. Trông em thật đẹp bởi ánh nến lung

linh tỏa trên khuôn mặt. Một bài hát có tên “No matter what” bắt đầu cất lên.
Như mọi bản tình ca, lời ca dường như viết ra chỉ dành riêng cho chúng tôi.

Dù họ có nói gì với ta,

Dù họ có làm gì,

Dù họ có dạy gì ta,

Thì điều ta tin mới là thật.

Ánh nến dường như lay động theo điệu nhạc. Em dùng dao nhựa trong

hộp để cắt bánh. Tôi lại cầu chúc cho em, và đưa miếng bánh vào miệng em.
Em giữ miếng bánh trong miệng, và rồi hướng người về phía tôi. Em đẩy tôi
lên gối, và miệng em kề sát miệng tôi để chia món bánh.

Em hôn tôi như chưa bao giờ được hôn trước đó. Không phải em làm gì

đó khác biệt, nhưng dường như ẩn sau nụ hôn ấy có nhiều cảm xúc hơn. Đôi
tay em để trên vai tôi, rồi luồn xuống áo tôi.

Nhạc vẫn tiếp.

Anh không thể chối bỏ điều anh tin

Anh không thể là con người khác được

Anh biết tình yêu này là mãi mãi

Lúc này đây, điều ấy mới là quan trọng

Tôi không biết là do ánh nến hay do tâm trạng ngày sinh nhật hay do cái

gối hay là gì. Nhưng lúc ấy tôi mắc sai lầm thứ hai trong đời.

Tôi mở cúc trên chiếc áo kurti của em, rồi luồn những ngón tay mình vào.

Một giọng nói bên trong ngăn tôi lại, tôi rút tay ra. Nhưng em tiếp tục hôn
tôi, trong khi em cởi những cúc áo còn lại. Em kéo tay tôi về phía em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.