BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 213

“Vidya...” Lúc này, tay tôi đã ở vào nơi mà đối với bất kỳ gã trai nào cũng

là nơi không thể rút ra được nữa. Nên, tôi xuôi theo dòng, theo những cảm
xúc, những ham muốn, bản năng hay cái gì đó mà người ta dùng để chỉ cái
thứ làm tan biến lý trí con người.

Em cởi áo kurti. “Bỏ tay anh ra đi, chúng không trốn đâu.”

“Hả?” tôi nói.
“Không thì làm sao em cởi áo được?” em nói, chỉ vào áo lót của em. Tôi

đặt tay lên bụng em, em cởi áo lót ra và nằm lên người tôi.

“Cởi ra đi,” em nói, kéo áo tôi lên. Lúc này, nếu em bảo thì tôi có thể

nhảy xuống khỏi sân thượng. Tôi làm theo lệnh em ngay.

Nhạc vẫn không dứt, và chúng tôi vẫn không dừng. Chúng tôi tiến xa hơn,

xa hơn, khi những ngọn nến nhỏ lần lượt tắt. Những giọt mồ hôi lấp lánh
trên cơ thể chúng tôi. Trong suốt lúc ấy Vidya không nói gì, ngoại trừ một
lần vào giữa chừng.

“Anh sẽ yêu bên dưới người em chứ?” em nói, sau khi em đã làm như vậy

với tôi.

Tôi đưa miệng xuống, rồi đi ngược lên. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau khi

hai người thành một. Tiếng gào hét trong khu dân cư tiếp tục khi đội Anh
mất hai người nữa.

Chỉ còn lại bốn ngọn nến đang cháy khi chúng tôi xong việc. Chúng tôi

xếp sáu cái gối để làm thảm, rồi nằm lên đó. Chỉ sau khi làm chuyện ấy
xong chúng tôi mới nhận ra trời lạnh thế nào. Chúng tôi lấy áo khoác tôi đắp
lên người, và luồn bàn chân lạnh dưới gối.

“Ôi, em là người trưởng thành, và em không còn trinh nữa, tuyệt thật đấy.

Cảm ơn Thượng đế,” em nói và cười khúc khích. Em nằm thu mình cạnh tôi.
Cảm nhận hiện thực dội về khi đam mê lắng xuống. Mày đã làm gì thế
Govind Patel?

“Em vẫn nổi da gà này,” em nói và nâng cánh tay lên. Những vết nổi nhỏ

xíu màu hồng trên làn da trắng, trơn mướt của em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.