BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 211

bực mình. Cuộc đời là một bài toán tối ưu hóa, có hàng ngàn biến số và
những ràng buộc.”

“Có thể nào vừa chạy trốn vừa không làm bố mẹ bực mình không nhỉ?”

“Em có thể giảm thiểu việc làm người khác bực mình, nhưng không thể

triệt tiêu hoàn toàn được. Chúng ta chỉ có thể tối ưu hóa cuộc đời, không bao
giờ giải quyết được,” tôi nói khi đến góc sân.

“Em có thể nói một chuyện kỳ quặc không?”
“Gì thế?”

“Khi anh dùng toàn những từ toán học cao siêu, giống như mấy thuật ngữ

trên trời này,” em nói, tay làm động tác hất từ trên đầu lên trời.

“Ừ.”
“Nó làm em thấy ham muốn lắm.”

“Vidya, sự bạo dạn của em...” tôi nói, bị sốc.
“Làm anh đỏ mặt à?” em nói và bật cười.
“Chúng ta sẽ cắt bánh hay làm gì nào?” tôi nói để thay đổi chủ đề.

“Dĩ nhiên, xin mời theo em đến quán cà phê Vidya,” em nói.
Chúng tôi chuồi xuống dưới bể nước và ngồi lên sàn. Em đã mang lên sáu

chiếc gối hồng và một cái chăn. “Em lấy từ phòng ra, nên chúng ta sẽ có bữa
tiệc nhỏ ở đây,” em nói và đưa cho tôi hai chiếc gối. Dưới gối em để một
máy nghe nhạc.

“Nhạc nhé?” em nói, khuôn mặt em xinh như một bài hát.

Tôi gật đầu.
“Em sẽ bật Boyzone, ban nhạc yêu thích của em,” em nói.
Tôi lấy ra gói mười tám ngọn nến mà người ta bỏ cùng vào hộp bánh.

“Thắp hết nến đi,” em nói.
Tôi muốn đi bật đèn sân thượng, vì trời đã tối.
“Đừng có bật,” em nói và kéo tay tôi khi em thắp nến. “Nếu có người đến

thì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.