BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 216

MƯỜI BẢY

“Giữ chặt vào, nó đang rung đấy,” Omi nói. Nó đứng nhón chân trên ghế

để với lên trần nhà. Chúng tôi muốn treo những dải ruy băng ba màu lên
quạt trần. Tôi giữ chân ghế. Ish đứng cạnh chúng tôi, tay nó cầm hồ và cuộn
băng dính.

“Tao ngã mất,” Omi cảnh báo, trượt chân phải khỏi ghế.

“Không phải lỗi của tao. Cái ghế này lỏng chân rồi,” tôi nói.
Tôi chưa bao giờ muốn tổ chức ngày Cộng hòa một tuần nữa sẽ đến. Tuy

nhiên, chúng tôi muốn ăn mừng sự vực dậy của mình một năm sau trận động
đất. Dù nghĩ về ngày hôm đó vẫn còn khiến tôi run rẩy, tôi vẫn thấy nhẹ
nhõm vì đã trả hết các món nợ. Việc kinh doanh của chúng tôi tăng gấp ba
lần so với một năm trước, và tất cả đều xảy ra tại cửa hàng này.

“Chuẩn bị cho ngày 26 tháng Một à? Cố lên nhé,” Mama đi vào làm

chúng tôi mất tập trung. Omi ngã từ trên ghế xuống sàn nhà. Những dảy ruy
băng rơi trên đầu nó.

“Tại mày đấy!” nó cáo buộc tôi, và mọi người cười ồ.
Mama đặt một túi màu nâu đựng bánh gối, cùng với những tờ bướm màu

vàng lên bàn. Chúng tôi mỗi người lấy một cái bánh.

“Một năm kể từ ngày kinh hoàng,” Mama thở dài. “Ta rất tự hào vì các

cháu làm việc chăm chỉ để lại đứng trên đôi chân của mình. Có một điều
thay đổi nữa. Govind, cháu còn nhớ không? Đừng bao giờ từ bỏ nhé?”

Tôi gật đầu. Đúng vậy, niềm tin của tôi vào Thượng đế đã giúp tôi năm

ngoái. Và tôi muốn tiếp tục niềm tin ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.