BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 240

“Ai quy trách nhiệm? Không phải người dân Gujarat. Chúng tôi làm cho

mọi người cảm thấy tốt hơn. Họ sẽ bầu cho chúng tôi. Cậu đợi mà xem.”

“Thưa ngài, cậu bé này. Cậu ta sẽ vào đội tuyển quốc gia một ngày nào

đó.”

Mama giật lấy điện thoại khỏi tay tôi.
“Xin ngài Parekh-ji đừng bận tâm, tôi sẽ lo mọi chuyện. Ngày mai, ngài

sẽ thấy tự hào vì tôi,” Mama nói và ngắt máy.

Tôi nhìn quanh và tìm thấy thủ lĩnh một nhóm nhỏ khác trong đám đông.

Tôi bước đến ông ta và kéo sang một bên.

“Năm mươi ngàn, ông dẫn người ông ra về,” tôi nói.
Lần này sự dẫn dụ của tôi không đạt.
“Mama, nó đang cố mua chuộc tôi đấy,” gã trưởng nhóm hét to.

“Không, ông hiểu nhầm rồi, ông điên à?” tôi nói và lùi về phía ngân hàng.
“Có chuyện gì thế Omi? Đưa thằng bé ra đây,” Mama gào lên.
Omi gật đầu với Mama. Nó đến cửa chính. Đám đông vẫn đứng ở cổng,

giữa chúng tôi và họ chỉ cách nhau khoảng hiên thềm. Tuy nhiên, cổng
không còn khóa nữa.

Omi gõ cửa chính. Ish mở cửa sau khi đã xác định người gõ. Cả hai biến

mất vào trong.

Tôi đứng một mình với những kẻ nổi loạn. Họ nghi ngờ tôi hối lộ. Tôi

cũng muốn chạy vào trong. Tuy nhiên, phải có người ngăn đám đông lại
chứ.

“Chúng đi bắt thằng bé à?” Mama hỏi tôi.

“Cháu nghĩ vậy,” tôi nói.
Tôi đề nghị sẽ vào trong kiểm tra, khi Mama hỏi đến lần thứ hai. Tôi đến

cửa và gõ. Ish mở ra trong một tích tắc rồi tôi lẻn vào trong.

Tôi thở phào một tiếng lớn chưa từng thấy. Ish chốt cửa lại, và lấy ghế xô

pha chặn cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.