BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 38

“Không đâu Ish, một cửa hàng đúng nghĩa. Giới trẻ thích mua đồ trong

một khu mua sắm sành điệu. Đó là tương lai. Cửa hàng của chúng ta đang
kinh doanh tốt, nhưng chúng ta không thể phát triển trừ phi chúng ta chuyển
sang thành phố mới.”

“Tao thích ở đây,” Omi nói. “Đây là khu vực của chúng ta. Cái chúng ta

bán ra sẽ được bọn trẻ trong công viên Nana dùng đến.”

“Tao không muốn cái tâm lý thiển cận này. Tao sẽ mở một cửa hàng trong

khu mua sắm, đến năm sau sẽ có một cửa hàng nữa. Nếu không phát triển
kinh doanh, chúng ta sẽ đình trệ.”

“Một cửa hàng nữa sao? Gì cơ? Chúng ta sẽ không làm chung nữa à?”

Omi nói.

“Govind nói vớ vẩn đấy. Chúng ta chỉ mới bắt đầu mà nó đã mơ thành

Ambani rồi. chúng ta không thể mua ti vi sao?” Ish nói, “Shah Electronics sẽ
cho chúng ta mua trả góp nếu chúng ta trả trước bốn ngàn.”

“Không đời nào. Chúng ta sẽ giữ bốn ngàn để kinh doanh.”
“Ồ, thế chiếc ti vi không là tài sản kinh doanh à?” Ish nói.
“Có, nhưng nó là tài sản chết. Nó không sinh lãi. Chúng ta còn phải làm

nhiều việc. Ba ngàn đồng một tháng chả là gì hết. Và Ish không muốn tao
bán sách vở và bút chì ở đây.”

“Tao đã bảo đây là cửa hàng thể thao. Tao không muốn bọn trẻ nghĩ về

chuyện học hành khi chúng đến đây.”

Ish và tôi đã tranh cãi chuyện này từ trước. Tôi thấy cơ hội kiếm tiền dễ

dàng, nhưng cứ mỗi lần như vậy là Ish phản đối.

“Được rồi, thỏa thuận thế này nhé,” Ish nói. “Tao đồng ý bán sách vở,

nhưng không bán sách giáo khoa, chỉ có vở thôi. Nhưng chúng ta sẽ mua
một cái ti vi. Tao phải xem các trận đấu. Tao không quan tâm, cứ lấy một
ngàn rưỡi của tao đi.”

Nó ném phần tiền của nó vào tôi.
Omi cũng quăng phần của nó sang. Như mọi lần, tôi phải đầu hàng trước

lũ rồ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.