BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 65

Mái tóc dài của Ali rẽ gọn gàng. Cơ thể mong manh và non trẻ của nó như

cơ thể một bé gái. Trông nó giống một thần đồng mỹ thuật hay âm nhạc, chứ
không phải là cầu thủ cricket.

“Bạn ấy bao tuổi rồi?” tôi hỏi một thằng bé đeo kính trong đám đông.

“Cậu ấy ở lớp 7C,” thằng bé sụt sịt vì cảm lạnh.
Tôi tính toán, nó không quá mười hai tuổi.
“Bạn ấy mới vào trường à? Từ đâu đến?” tôi nói.

“Cậu ấy trước ở Shahpur Madrasa. Bố cậu ấy chuyển đến đây. Kể từ đó,

bọn ném bóng mất hết tự tin,” thằng bé hắt hơi. Tôi thoát được dòng chất
nhầy trong gang tấc.

Ish và Omi khoanh chân ngồi bệt cùng Ali.
“Em không chơi lâu được. Em bị đau đầu,” Ali nói.

“Em không muốn chơi thì cũng không sao,” Ish nói. “Ta đi thôi, Omi.”
Ish và Omi đứng dậy, phủi bụi trên quần.
“Em có thể chơi một vòng, nếu anh ném bóng,” Ali nói khi chúng tôi

quay đầu ra về.

“Hẳn rồi,” Ish nói hững hờ. Một đứa bé khác ném một quả bóng vào tay

nó.

Đám đông dãn ra. Vài đứa trẻ tình nguyện làm người chặn bóng. Omi làm

người giữ cọc gôn. Tôi đứng gần phía người ném bóng, vị trí dành cho trọng
tài. Đám đông vỗ tay khi Ish chạy đà một đoạn ngắn. Tôi không hiểu được
cái nháo nhác khi thấy thằng bé mắt bồ câu, người mảnh khảnh này chơi
bóng. Cái gậy ước chừng phải bằng hai phần ba chiều cao của nó.

Ish chạy đà chỉ là giả thôi, vì nó đứng gần tôi mà. Thật chẳng đâu vào đâu

khi một người trưởng thành ném bóng cho một thằng bé mười hai tuổi. Ish
nhìn thằng bé và ném một cú dễ như ăn kẹo.

Quả bóng bay đến giữa đường đã đạt tốc độ tối đa, rồi từ từ giảm tốc đến

vạch đánh bóng. Vụt, Ali di chuyển cây gậy theo một động tác mềm mại và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.