BA TRỪ MỘT BẰNG MẤY - Trang 11

lại; nghe nói có thể chặt xương như chặt bùn. Anh Lý dựa vào nó để kiếm
sống. Gần đây anh đi sang huyện bên cạnh thu mua lợn, đã đi hơn nửa
tháng rồi. Chị Lý là một phụ nữ đẫy đà, xởi lởi, rất tốt tính.

Chị Biện hỏi Trương Cổ: “Nó đang ở chỗ nào?”

Trương Cổ nói: “Nó ngồi ven đường đi đến trạm biến áp.”

Chị Mộ Dung vừa đứng lên vừa giận dữ nói: “Lâu nay có một số bậc cha
mẹ rất nhẫn tâm, con mình dứt ruột đẻ ra mà dám vứt bỏ!” Chị Mộ Dung có
Thiều Thiều - đứa con gái chưa đầy một tuổi, nhưng người như chị đang
giàu tình mẫu tử, rất thương xót trẻ con.

Cả ba người cùng đi. Trương Cổ về nhà, bật công-tắc theo thói quen, đèn
không sáng, anh mới nhớ ra là vẫn mất điện. Anh dò dẫm, lên giường nằm.
Nhớ lại chuyện vừa nãy, anh cảm thấy kỳ lạ: mọi ngày thị trấn hiếm khi mất
điện, nhưng đêm nay lại mất, và anh lại nhìn thấy một đứa trẻ con chẳng rõ
ở đâu ra. Cứ như đêm nay mất điện là nhằm che chở cho thằng bé ấy xuất
hiện. Trước khi gặp thằng bé ấy, Phùng Kinh cứ như bị trúng tà, hỏi cái câu
ba trừ một bằng mấy, cứ như đồ dở hơi. Dù sau đó anh ta đã giải thích rằng
muốn làm một thực nghiệm nhưng Trương Cổ cảm thấy cái đề toán xui xẻo
ấy chẳng hay ho gì.

Lũ chó sủa đã mệt thì phải, bên ngoài rất yên tĩnh. Chỉ còn một con chẳng
rõ của nhà nào vẫn cáu kỉnh tru tréo, sủa khản cả tiếng. Nằm trong căn nhà
trống vắng, Trương Cổ chợt cảm thấy đứa bé ấy cũng có vẻ xui xẻo.

Chương 2 – Cái đuôi

Quả nhiên, ba người phụ nữ ấy bế thằng bé về thật. Họ bàn bạc một hồi rồi
nhanh chóng đi đến thống nhất: cả ba luân phiên nhau nuôi thằng bé, mỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.