BA TRỪ MỘT BẰNG MẤY - Trang 119

Lý Ma nhặt một khúc gỗ, trợn mắt, bước từng bước về phía nhà chị

Biện. Anh co chân đạp tung cửa, rồi xông vào...

Mấy người phụ nữ đứng ngoài trời tuyết nhìn theo, ai cũng thót tim.

Họ nhìn thấy đèn nhà chị Lý bật sáng. Rồi Lý Ma cầm khúc gỗ bước ra.

Anh không thấy thằng bé nào hết, máy tính thì vẫn tắt.

Anh bước lại trước mặt mấy người phụ nữ, ném khúc gỗ xuống, nói:

“Chị Biện, có phải thần kinh của chị quá căng thẳng không?”

Chị Biện nói chắc như đinh đóng cột: “Hoàn toàn chính xác, chính mắt

tôi nhìn thấy nó!”

Lý Ma: “Thế thì đúng là chị gặp ma rồi!”

Lúc này Trương Cổ cũng đi đến nơi.

Lý Ma kể lại sự việc vừa nãy cho anh nghe.

Trương Cổ nói, hết sức nặng nề: “Tôi vừa nhận được một bức thư điện

tử trên mạng, do thằng bé gửi đến. Tôi tin rằng chị Biện đã không nhìn
nhầm. Có điều, tôi không biết nó là thằng bé nào, tôi cũng không biết hiện
giờ có mấy thằng bé và đứa nào còn sống, đứa nào đã chết.”

Mấy người phụ nữ lại kinh hãi hoảng sợ.

Lý Ma hỏi: “Nó có nói rằng nó định làm gì không?”

Trương Cổ cảm nhận rất rõ vẻ lo lắng hồi hộp trong giọng nói của Lý

Ma. Anh bèn nói: “Nó đang định hại tôi, các vị đừng sợ gì.”

Lý Ma: “Tại sao nó lại muốn hại anh?”

Trương Cổ nói: “Có thể là tại vì tôi đối đầu với nó.”

Tất cả đều lặng người. Họ đều đang đứng phơi ra dưới ánh trăng vằng

vặc, đứng trên nền tuyết sáng lóng lánh.

Trương Cổ cố gượng cười: “Ta về đi ngủ thôi! Có chuyện gì, mình tôi

sẽ gánh tất!”

Liên Kết Chia Sẽ

    Just a moment...
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.