BA TRỪ MỘT BẰNG MẤY - Trang 121

Nó đã bắt đầu mở to đôi mắt lạc loài của mình, tựa như mắt cú mèo, cú

mèo có ba con mắt. Nó nhìn thấu suốt thế giới trong đêm tối. Nó rụt cổ lại
thu mình ngồi trên cành cây, lặng lẽ như một bức tượng. Nó chất chứa âm
mưu, vẻ mặt của nó chẳng lành, nó có thể nằm vùng mai phục cả ngàn vạn
năm.

Mọi người đều ngủ rất sâu, rất say và không hề có cảm nhận gì về đôi

mắt ấy.

Chỉ có một mình Trương Cổ vô tình ngẩng đầu nhìn lên cây, thoạt đầu

anh không phát hiện ra điều gì, anh chỉ thấy cành lá um tùm rậm rạp. Rồi
bỗng nhiên anh nhìn rõ một vùng trong đó không phải lá cây mà là một con
vật cổ quái đang sống nguyên lành! Anh vốn không có sự chuẩn bị tâm lý
nên anh giật mình sợ hãi. Rồi anh định thần lại, và phát hiện ra cả tán cây
xum xuê rậm rì ấy không phải lá cây gì hết, mà toàn là những con vật cổ
quái y hệt như nhau! Có vô số con mắt đang nhìn anh chằm chằm, rồi người
anh bỗng bủn rủn...

Toàn thể dân chúng ở thị trấn nhỏ này cảm thấy bất lực.

Có rất nhiều người lò dò đến dãy nhà 17 hỏi han mọi nguồn cơn câu

chuyện, họ muốn biết thêm càng nhiều thông tin. Trương Cổ biến thành một
tiêu điểm trong tiêu điểm, anh trả lời các câu hỏi, như ứng xử trong các
cuộc phỏng vấn.

Cuối cùng, anh chàng tốt bụng Trương Cổ an ủi bà con: “Nó muốn đến

hại tôi, chứ không liên quan gì đến các vị cả! Mọi người đừng nên quá sợ
hãi, hoang mang.”

Mọi người ra về rồi, một mình Trương Cổ ngồi trên nền tuyết trắng

phía sau nhà, suy tính mưu kế đối phó.

Anh vốn định nói chuyện với Thiết Trụ, nhưng Thiết Trụ là cảnh sát,

anh ta sẽ không tin bất cứ chuyện ma quỷ nào. Nên Trương Cổ chỉ có thể
dựa vào chính mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.