BA TRỪ MỘT BẰNG MẤY - Trang 27

Một phương thức khác là, Trương Cổ trực tiếp lật bức rèm che, rồi đàm
phán với nó: “Ta biết ngươi không phải là trẻ con. Người là ai, ta không
biết, toàn thể nhân loại cũng không biết, ta chỉ muốn hỏi: ngươi định làm
gì?” Nhưng, trước mắt anh là một đứa bé con không biết nói, giả sử anh
nghiêm mặt hỏi nó, thì chính anh cũng cảm thấy kinh hãi… Cuối cùng,
Trương Cổ chầm chậm bước đến trước cái ngăn kéo cầm ra chiếc kèn
Harmonica đưa cho nó, khẽ nói: “Bé Xoa chơi cái này đi!” Rốt cuộc anh
vẫn dùng cách nói dành cho trẻ con. Cũng tức là chứng minh rằng, dù anh
rất khẳng định trực giác của mình, thì cuối cùng anh vẫn tin nó nhiều hơn là
nghi ngờ nó.

Bé Xoa không nhìn Trương Cổ nữa, nó cầm lấy cái kèn, mân mê chơi chứ
không biết thổi. Trương Cổ lại cầm lên thổi mấy tiếng, sau đó lại đưa cho
nó. Nó thử thổi, âm thanh chẳng đâu vào đâu. Lúc này Trương Cổ lại cảm
thấy nó rất giống một đứa trẻ con.

Một lúc lâu sau, Trương Cổ đã lắp xong cái giường bằng kim loại, anh
không muốn nó ngủ cùng. Anh thử cởi quần áo cho nó: “Khuya rồi, chúng
ta đi ngủ đi!” Nó nhìn Trương Cổ, rồi đặt cái kèn xuống.

Rất có thể là do hai người mẹ kia huấn luyện, nó rất chịu nghe lời. Trương
Cổ cởi bớt quần áo cho nó xong, nó ngoan ngoãn nằm xuống. Trước khi
ngủ, Trương Cổ đặt vài miếng đệm mút ở dưới đất bên cạnh giường nó, đề
phòng nó cựa mình bị ngã xuống. Sau đó anh tắt đèn. Cả gian nhà chìm
trong bóng tối. Bên ngoài, một con chó cô độc nào đó đang “gâu gâu" sủa
nhặng cả lên. Hình như nó đứng trước cửa nhà Trương Cổ.

Đêm nay, Trương Cổ và đứa bé mà anh sợ ngủ chung nhà.

Nỗi sợ hãi dâng lên trong anh, anh có cảm giác cái thế giới này hư ảo trống
rỗng, anh muốn nắm lấy một cái gì đó chắc chắn có thật, nhưng không có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.