BA TRỪ MỘT BẰNG MẤY - Trang 44

Thiều Thiều đi khám bệnh nhưng không có bệnh gì cả, nó chỉ là thể trạng
yếu mà thôi. Cả nhà, kể cả ông bà nội ông bà ngoại đều rất quý Thiều
Thiều, đặc biệt cưng chiều nó, nó thích gì được nấy.

Hôm nay chị Mộ Dung bế thằng bé Xoa về nhà mình. Không ngờ, Thiều
Thiều trông thấy thằng bé thì khóc òa, rồi ra sức nấp sau chị Mộ Dung, nó
tỏ ra cực kỳ sợ hãi. Thiều Thiều đã biết nói ít nhiều, nó vừa khóc vừa chỉ
thằng bé, sợ hãi nói: “Mẹ ơi mẹ, mẹ đánh… đánh nó đi!”

“Kìa con gái, sao con lại sợ?” Chị Mộ Dung không hiểu ra sao.

“Đánh nó đi, đánh đi!” Thiều Thiều càng khóc dữ hơn.

Hôm đó Thiều Thiều toàn lẩn tránh thằng bé Xoa, và khóc suốt, dỗ dành thế
nào cũng không nín. Chị Mộ Dung rất lo lắng, không hiểu tại sao Thiều
Thiều nhìn thấy thằng bé Xoa thì lại sợ hãi kinh hoàng như vậy.

Sau vài hôm, Thiều Thiều có khá hơn, không quấy khóc nữa, nhưng nó vẫn
không chị chơi với thằng bé. Lại sau vài hôm nữa, Thiều Thiều mới miễn
cưỡng chơi cùng thằng bé nhưng vẫn có ý tẩy chay, không cho nó đụng vào
đồ chơi của mình. Có lần, vì tranh giành con búp bê vải, hai đứa liền đánh
nhau. Chị Mộ Dung thấy thế bèn chạy lại bốc thằng bé sang một bên. Con
búp bê vải nằm trong tay thằng bé. Thiều Thiều khóc ầm lên, chỉ vào thằng
bé, nói: “Mẹ ơi mẹ đánh… đánh nó đi!”

Chị Mộ Dung lại cầm con hổ bằng vải đưa cho Thiều Thiều và dỗ dành:
“Thiều Thiều ngoan nhé! Con chơi con hổ đi!”

Thiều Thiều vẫn khóc và chỉ vào thằng bé, gào lên: “Đánh! Đánh nó đi!”

Chị Mộ Dung bí quá, đành bước lại chỗ thằng bé: “Thiều Thiều khóc đấy,
cháu trả lại Thiều Thiều con búp bê nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.