BA VẠN DÒNG TÌNH THƯ - Trang 219

Là từ lúc nào cô không còn loại cảm giác này nữa?

Có lẽ là từ khi cô đi học, nhét sách cả nửa gian phòng.

Sân bay thị trấn Vĩnh Châu, làng Linh Lăng cách nhà Tạ Thanh một

khu, không tính là xa, đi nhanh là có thể tới.

Lên tầng gõ cửa, vừa mới gõ hai tiếng, cửa đã mở ra.

Là cô mở.

"Thanh Thanh à!" Tạ Khiết vừa mở cửa vừa hướng vào trong gọi,

"Cha, mẹ, Thanh Thanh về rồi!" Sau đó gọi hai đứa nhỏ, "Đừng nghịch
nữa, mau lại đây giúp chị xách đồ đi con."

Tạ Thanh rảo bước vào cửa: "Không cần đâu, đồ đạc của con cũng

không nhiều lắm." Sau đó cô kéo túi hành lý đi vào phòng.

Cô chào hỏi ông bà nội, bà nội đã mấy tháng không gặp cháu gái, nhất

thời hưng phấn và kích động. Ông nội cũng nhiệt tình, dựng râu trừng mắt:
"Chân cánh cứng cáp rồi phải không? Nói đi Bắc Kinh là đi ngay, cả năm
cũng không biết trở về!"

Bởi vì chuyện đã trải qua khi trưởng thành, tính cách Tạ Thanh vẫn

luôn lạnh nhạt và độc lập. Chuyện trên mạng cô không nói với ông bà nội,
tới phòng làm việc Linh Mặc làm việc cô cũng chỉ nói là tới Bắc Kinh tìm
công việc, sau đó thu dọn đồ đạc rời đi.

Cô biết làm như vậy, ông bà nội sẽ lo lắng cho cô. Trong lòng cô luôn

mang hổ thẹn nhưng rồi lại không biết biểu đạt làm sao.

Đúng vậy, bất luận lúc cô viết tiểu thuyết có cho nhân vật cảm tình

nhiều và tinh tế cỡ nào, trong hiện thực, cô vẫn không cách nào tự mình
làm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.