BA VẠN DÒNG TÌNH THƯ - Trang 220

Giống như bây giờ, cô cũng không có cách nào làm cho mình giống

như cô bé con trong sách, làm nũng, đùa nghịch với người lớn. Cô xin lỗi
cười cười, chạy như một làn khói về phòng.

"... Con đứng lại!" Ông nội giận tới nỗi nện cây gậy trong tay xuống

đất, chỉ chớp mắt, cô lại từ trong phòng chạy ra.

Cô nhét một hộp gấm vào tay ông nội: "Con mua cho ông đó!"

"Cái này là gì..." Ông nội vừa trừng mắt nhìn cô vừa mở hộp ra, bên

trong là một cặp quả óc chó trông rất đẹp mắt.

Cô dành thời gian tới chợ Phan Gia Viên. Cô biết một chút về văn hóa

đồ chơi [1], vì phòng ngừa bị lừa, cô còn thức đêm xem không ít kiến thức
phổ thông.

[1] Chỉ những đồ vật dùng để thưởng ngoạn.

Ông nội cố không lộ ra vui vẻ, lại mắng cô: "Nha đầu chết tiệt này,

mấy tháng không về nhà, mua một cặp óc chó đã nghĩ rằng mua chuộc
được ta."

Tạ Thanh cười không lên tiếng, gương mặt ông nội biểu tình như vậy,

rốt cuộc vẫn lau lau cặp óc chó.

Đây là phương thức biểu đạt tình cảm của cô. So với biểu đạt trắng

trợn nói "Con yêu ông bà" khiến cô mất tự nhiên và căng thẳng thì nói
"Đây là đồ con mua cho ông bà" đơn giản hơn nhiều.

Không chỉ mua cặp óc chó cho ông nội, cô còn mua vòng tay bằng bạc

cho bà nội, mua cho cô mỹ phẩm dưỡng da, mua cho dượng hai cái kẹp cà
vạt. Lúc dượng bị cô đẩy vào trong phòng đeo thử cà vạt, em gái họ mới
lên tiểu học ôm búp bê nữ hoàng băng giá cười rất vui sướng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.