Cô đã gặp nhiều người bởi vậy mà mất cân bằng tâm lý, trở nên chanh
chua, thậm chí không tiếc làm ra những chuyện ác ý mưu hại người khác.
Giống như nổi điên mà khởi tạo trào phúng có tiết tấu nhằm hủy diệt đối
phương.
“Nhưng cũng đứng ở góc độ người trong ngành, tôi hy vọng cô có thể
mau chóng điều chỉnh trạng thái tâm lý.” Ngụy Bình cười cười, “Tác giả
đắm chìm trong cảm giác đố kỵ thì không thể nào viết được tác phẩm tốt,
loại mặt trái cảm xúc này đối với tác giả mà nói là một loại tiêu hao.”
“Đừng để cảm xúc tạo nên hạn chế của cô.” Dừng lại một chút, Ngụy
Bình thở dài, “Mặc dù bây giờ nói chuyện này có chút muộn màng, tôi cảm
thấy tiếc hận với cái kết quả này. Chuyện liên quan đến đạo văn của Ly Đại,
Weibo chính thức của Văn hóa Thành Thư sẽ có thông báo chính thức, cô
có thể để ý một chút.”
Lời nói của cô trở về lời nói làm theo khuôn phép, vòng đến trước bàn
ngồi xuống, lại ngước mắt lên nhìn Đào Nhiên: “Còn có việc gì sao?”
Đào Nhiên một chữ cũng không nói nên lời.
*******
Bên ngoài, Lục Thành một đường lôi kéo Tạ Thanh tới thang máy.
Người bình thường khi được thổ lộ, nếu có ý định cự tuyệt, cũng sẽ
nói “Em không thích anh” hoặc “Chúng ta không thích hợp”, vì sao làm có
người hung hăng nói “Anh sẽ không thích tôi” như thế chứ?
Nếu hắn không thích cô, vậy ý hắn là gì chứ?
Cái phản ứng này quá kỳ quái, hắn muốn tìm một chỗ nào đó thích
hợp để nói chuyện rõ ràng với cô.