“Cạch”, Tạ Thanh vặn nắm cửa đẩy ra, đập vào mặt cô là mùi rượu
nồng nặc khiến cô nín thở theo bản năng.
Vào phòng, cô xoay người đóng cửa lại, an an tĩnh tĩnh mà đứng tại
chỗ nhìn xung quanh.
Bức màn thật dày kín kẽ mà che lại cửa sổ, trong phòng không có chút
ánh sáng nào, chỉ có đại khái phán đoán phòng là rất lớn.
Tốn chút thời gian để đôi mắt có thể làm quen với bóng tối, cô mơ hồ
nhìn đến hình dáng của cái giường, nhìn đến cái chăn lộn xộn trên giường.
Hạ tầm mắt, những chai rượu bên mép giường lọt vào mắt.
Tạ Thanh nhẹ nhàng hít một hơi, ngồi xổm xuống mở đèn pin di động
nhìn kỹ những chai rượu đó.
Vẫn còn may, số chai rượu rất nhiều, hơn nữa thoạt nhìn độ rượu cũng
không thấp, nhưng uống hết cũng không nhiều.
Chỉ có năm sáu chai hoàn toàn trống rỗng.
Không cần lo lắng anh trúng độc rượu.
Cô tắt đèn pin đứng dậy, ngồi lên mép giường.
Duỗi tay sờ soạng một chút, cô tìm được vị trí của anh. Trước hết sờ
đến thân người, theo phương hướng hướng về phía đầu giường dò xét một
chút, cô tìm được tóc anh.
Sờ sờ cái trán, nhiệt độ cơ thể bình thường;
Thăm dò hơi thở, hô hấp cũng còn tính là bình thường.
Cô thoáng thở ra, hẳn là không có trúng độc rượu.