“Hạ Úc Huân……”
“Gì?!” Một trăm dấu chấm than đều không đủ để biểu đạt tâm tình khiếp
sợ của Âu Minh Hiên giờ phút này, tức khắc một tay đem tiểu tử này nhấc
lên, hỏi lại: “Cậu nói ai?”
Nam Cung Mặc ôm mặt anh, ở bên tai anh rống to: “Hạ —— úc ——
huân ——”