BÀ XÃ TRIỆU ĐÔ MUA MỘT TẶNG MỘT - Trang 110

“Chủ tịch, sau này tiệc tùng của Dương gia, anh để người khác đi cùng

đi.”

“Thế nào? Cô không thoải mái à?” Diệp Sâm cười nhạt.

“Diệp gia, Dương gia hai nhà có ân oán gì là chuyện của hai người,

đừng lôi tôi vào cuộc, chủ tịch, tôi chỉ là nhân viên của anh, không phải là
công cụ báo thù của người khác.” Trình An Nhã mỉm cười rất nhẹ nhàng,
“Dương lão gia và Diệp lão gia âm thầm đấu đá mấy chục năm trời, nay lại
đến lượt anh và Dương Triết Khôn công khai tranh giành, nhưng đó là thế
giới của các người, không liên quan đến tôi, xin đừng phá hoại cuộc sống
bình lặng của tôi.”

Ánh mắt Diệp tam thiếu trở nên độc ác, “Cô tưởng muốn rút lui là

được à? Cô Trình, cô ngây thơ quá đấy.”

“Có ai nói với anh rằng anh rất bỉ ổi không?”

Diệp Sâm cười một cách kỳ quái, dửng dưng như không, khoảng cách

giữa bọn họ lại thêm một tia lạnh lẽo, giống như một lớp mai rùa vậy:
“Người nói tôi bỉ ổi nhiều như thế, thêm cô thì đã làm sao?”

Bỉ ổi ư?

Trình An Nhã, thế giới của cô quá thuần khiết.

Dường như còn chưa biết thế nào gọi là bỉ ổi.

Tôi…. Sớm đã trầm luân ở địa ngục rồi.

Cả đời, đen tối.

Trình An Nhã cảm thấy như nghẹt thở, cô nổi giận, con người này sao

có thể dùng giọng điệu này nói ra lời nói thản nhiên như vậy chứ, rõ ràng là
rất để tâm nhưng lại giả vờ thanh thản hơn bất cứ ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.