BÀ XÃ TRIỆU ĐÔ MUA MỘT TẶNG MỘT - Trang 167

Ninh Ninh xé hộp lôi hamburger ra nhai ngấu nghiến, cậu đói chết đi

được, không có gì quan trọng bằng ăn uống, lễ nghi trên bàn tiệc là bày cho
người ta xem mà thôi, không phải bày cho người thân xem. Ninh Ninh gặm
từng miếng rất to, nhai nhồm nhoàm, ăn đến mức hai má căng phồng lên,
lại thêm đôi má hồng hồng như hoa đào tháng ba, trông dáng vẻ vô cùng
đáng yêu.

Diệp Sâm quả thực không thể liên hệ tên tiểu tử âm hiểm bá khí lại

lòng dạ đen tối vừa rồi với đứa bé lúc này, Ninh Ninh lúc này mới có cái
đáng yêu của một đứa bé ở vào độ tuổi của cậu.

“Ăn chậm một chút.” Diệp Sâm dặn dò, cắm sẵn ống hút, đặt coca

trước mặt cậu.

“Thiên đại địa đại, ăn cơm tối đại.” Ninh Ninh nói xong hút coca ừng

ực.

Diệp tam thiếu đột nhiên sững người, hai mắt nheo nheo lại, tại sao lại

quen thuộc như vậy?

“Thiên đại địa đại mami tối đại?” Diệp tam thiếu bất giác vút cao

giọng nói, hai mắt gắn chặt vào gương mặt ngây thơ nhỏ xíu, không muốn
bỏ qua bất cứ một cảm xúc nào của cậu, giọng điệu của Ninh Ninh thật
giống với Thiên đại địa đại mami tối đại.

Bất kể phủ nhận thế nào, giọng điệu và cách thức nói chuyện của một

người, trong thời gian ngắn ngủi tuyệt đối không thể thay đổi.

Diệp Sâm bất giác nhớ lại quá trình quen biết Thiên đại địa đại mami

tối đại, vừa hay là sau khi Trình An Nhã về nước không lâu, Luân Đôn, bảy
tuổi…. mami tối đại?!

Ninh Ninh gật đầu rất đáng yêu, nụ cười có chút bối rối, cố gắng cười

át đi để lấp liếm qua chuyện, chẹp chẹp, tư duy của daddy phát tán là thế,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.