BÀ XÃ TRIỆU ĐÔ MUA MỘT TẶNG MỘT - Trang 246

nhau, từng đợt sóng bạc đầu nối tiếp nhau xô vào bờ. từ xa về gần, gào thét
vỗ lên bờ cát trắng. Từng đàn hải âu, hải yến bay lượn trên không trung tìm
kiếm thức ăn, có con đậu trên bờ cát, vươn đầu cất những tiếng kêu dài.

Trình An Nhã mỉm cười, cuộc sống còn gì nhàn tản hơn nữa, bờ cát,

ánh nắng, cảnh biển, ngày còn bé cô đã rất thích cảnh biển, từng mơ mộng
có một ngày khi cô có tiền sẽ sống một cuộc sống tự do tự tại như thế.

Nghe tiếng sóng vỗ, cô hơi buồn ngủ, nằm trên ghế tựa mơ màng, cuối

cùng ngủ quên mất.

Khi Diệp tam thiếu và Ninh Ninh quay trở lại, cô đang ngủ rất ngon.

Bởi vì một chân không linh hoạt, tư thế nằm của cô rất kỳ quái,

nghiêng người không được tự nhiên, mái tóc dài như suối trải xuống che
mất một nửa khuôn mặt.

“Trình…” Diệp tam thiếu vừa định gọi một tiếng thì ngưng bặt, từ từ

tiến lại gần cô, đặt tay lên đầu cô, vốn định lay cô dậy, nhưng cuối cùng lại
rụt tay lại, anh nhướn mày, ngồi xổm bên cạnh cô.

Anh nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa của cô lên, để lộ cả khuôn mặt,

Diệp tam thiếu nheo mắt, thoáng qua một nét trầm trồ.

Không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp của Trình An Nhã, khuôn mặt nhỏ

nhắn, đôi mắt sáng lấp lánh, đôi mày thanh tú, mũi cao, miệng anh đào, da
trắng ngần như tuyết, pha một chút sắc hồng nhàn nhạt.

Môi cô đang hé nở một nụ cười, đây là lần đầu tiên Diệp tam thiếu

nhìn thấy cô cười mãn nguyện như vậy, không phải nụ cười chế giễu cứng
nhắc, chỉ có chút mãn nguyện rất nhẹ nhàng, dường như mọi thứ trong cuộc
đời đã có trong lòng vậy, anh chỉ còn thấy nét dịu dàng rất đỗi nhẹ nhàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.