BÀ XÃ TRIỆU ĐÔ MUA MỘT TẶNG MỘT - Trang 302

Ninh Ninh đang hầm thịt bò bước ra khỏi bếp, nụ cười vô cùng tao

nhã, “Mami có thích cuộc sống bây giờ không?”

“Mami lúc nào cũng yêu cuộc sống.” Trình An Nhã trả lời rất thản

nhiên.

“Mami biết con hỏi gì mà.” Ninh Ninh cười nhẹ, chui xuống ngồi cạnh

cô, trên người còn mang một mùi hương sữa mà bản thân cậu cũng rất ghét,
miệng còn hôi sữa. Hồi lâu, cô xoa đầu con trai:

“Thích.”

Bên ngoài biệt thự, Vân Nhược Hi mặc chiếc váy màu vàng lông

ngỗng, trùm tấm khăn màu trắng, gió thổi nhẹ làm tung bay mái tóc dài của
cô ta, cả người như hòa vào trong màn đêm.

Phủ lên một lớp màng bi thương.

Từ góc cô ta đang đứng có thể nhìn thấy phòng bếp, vừa rồi cô ta nhìn

thấy Diệp tam thiếu và Ninh Ninh cười nói rất vui vẻ, rất rạng rỡ, đến cô ta
đứng nhìn cũng thấy bọn họ thật hạnh phúc.

Vân Nhược Hi từ nhỏ đã không phải lo cái ăn cái mặc, muốn gì được

nấy, mấy ngày hôm nay cô ta gần như đã khóc cạn hết nước mắt cả đời rồi.

“Nhược Hi, hà tất phải vậy chứ?” Diệp tam thiếu đút tay vào túi quần,

thần sắc lạnh lùng, “Buông tay đi thôi, nếu như em muốn được vui vẻ.”

“Em cũng muốn buông, nhưng không thể.” Vân Nhược Hi cười một

cách đau khổ, cô ta dường như đang cố hết sức để duy trì phong thái của
mình, nhưng phát hiện ra tất cả đều chỉ là vô ích, “Ba của em đã tìm đến
anh, cầu xin anh cưới em, có phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.