thương ngoài da. Chăm sóc vài ngày miệng vết thương hơi sâu nhìn vẫn
khá là đáng sợ, còn lại, đều không thấy chảy máu. Ánh mắt đen thẫm
thoáng qua một tia thương xót.
“Vết thương cũng đỡ nhiều rồi.”
“Đa tạ thiếu gia quan tâm.” Trình An Nhã mỉm cười trêu chọc: “Em
tưởng anh quý nhân bận rộn quên mất tiểu nhân đang nằm viện chịu tội
chứ.”
Diệp tam thiếu lạnh lùng trợn mắt nhìn cô, “Giọng điệu rất chua, trưa
nay ăn gì?”
“Chua đến mấy cũng không chua bằng anh vừa nãy, đồ trẻ con.”
“Đồ trẻ con?” Diệp tam thiếu nhích từng chữ một qua kẽ răng, một tay
nắm lấy cằm Trình An Nhã, mắt lộ hung quang, “Bản thiếu gia lần đầu tặng
người khác hoa hồng, em dám nói là trẻ con?”
“Ý…” Trình An Nhã hất tay anh ra, vô cùng nghi hoặc, lần đầu tiên?
Thật hay giả đây, anh ta chẳng phải được mệnh danh tình nhân đại chúng
sao? Đến bông hoa hồng cũng chưa từng tặng? Không thể nào, lẽ nào thật
sự chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là con gái liền cắn câu?
“Vẻ mặt đó của em là ý gì?” Diệp tam thiếu lạnh lùng lướt mắt qua,
gặp cô khiến anh phá vỡ rất nhiều thứ lần đầu tiên, cô nàng này còn không
biết tốt xấu, đúng là cần phải dạy dỗ tử tế, tuy nhiên thấy cô trong vòng một
tháng luên tiếp nhập viện hai lần, anh lại cảm thấy bài học này có thể chậm
lại một thời gian.
“Vẻ mặt này của em rất là nghi hoặc, rất khó hiểu, có thật lần đầu tiên
không?” Ánh mắt sáng lấp lánh của Trình An Nhã lộ ra nét đắc ý, lời to rồi,
lời to rồi.