Trình An Nhã bị anh làm cho cứng họng, ôm Diệp Sâm cỡ nhỏ đi ngủ
không có ý nghĩa, ôm cô đi ngủ rất có ý nghĩa?
Đồ háo sắc.
Trình An Nhã nhớ ra rồi, thời gian gần đây anh quả thật rất an phận,
dựa vào kỷ lục gì đó rất chi là ghê gớm của Diệp tam thiếu, gần đây anh ta
có lẽ…e hèm, rất bức bối, ở cùng nhau khả năng thất thân cao đến 99,99%,
não của cô bị lừa đá mới đồng ý một chuyện nguy hiểm như vậy.
“Anh ngủ ở thư phòng, còn dám có ý kiến thì đừng vào nhà tôi nữa.”
Trình An Nhã trợn mắt nhìn anh, nói chắc nịch.
Diệp tam thiếu nhún vai, chẹp chẹp, phòng anh cứ như phòng trộm
vậy, nếu anh thật sự muốn cô, dễ như trở bàn tay, hai chân cô còn chẳng
chạy nổi huống chi có một chân.
Cuối cùng, việc sắp xếp phòng dưới sự cảnh giác của Trình An Nhã và
sự thỏa hiện của Diệp tam thiếu đã được quyết địn xong.
Trình An Nhã đòi đi làm, Diệp tam thiếu nhìn cái chân què của cô một
cách khinh khỉnh nói: “Em đang nói đùa à?”
“Diệp tam thiếu, anh đang coi thường người tàn tật à?”
“Em tốt hơn là đợi chân khỏi hoàn toàn rồi hãy quay lại, yên tâm, nghỉ
có lương, anh còn nhớ.”
Trình An Nhã nghiến răng: “Không cần nữa, bắt đầu từ tuần sau, em
đi làm.”
“Em nghiêm túc à?”
“Ai nói đùa với anh?”