Khi bọn họ đến sân golf theo thời gian hẹn trước, bất ngờ nhìn thấy
một cảnh tượng ngoài dự kiến.
Dương Triết Khôn, Vân Nhược Hi và Harry cùng đi tới trước mặt họ,
Trình An Nhã và Diệp tam thiếu thầm nghĩ, bọn họ đã đến muộn một bước
bị bọn Dương Triết Khôn nhanh chân tới trước rồi.
“Anya, lâu rồi không gặp, cô vẫn xinh đẹp như ngày nào.” Harry cười
nói, mở rộng vòng tay, trao cho Trình An Nhã chiếc ôm đồng thời thơm nhẹ
lên má cô thay cho lời chào, ông khẽ nói: “Sorry.”
Chỉ một câu nói tỏ ý xin lỗi, rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ có Trình An
Nhã nghe thấy, nhưng đã đủ rồi.
Cô hiểu sự bất đắc dĩ của ông, và cả ý xin lỗi.
“Ngài Harry, một năm không gặp, phong thái của ngài vẫn vậy.” Tiếng
Anh lưu loát thoát ra từ môi cô, là thứ Anh ngữ gốc Anh rất tiêu chuẩn,
không manh chút khẩu âm nào, chính xác đến mức Diệp tam thiếu còn
tưởng cô là người Anh sinh ra và lớn lên ở Anh Quốc.
“Các bạn đến muộn một bước rồi, tôi đã ký hợp đồng với Diệu Hoa.”
Harry mỉm cười nói, nhìn về phía Diệp tam thiếu, “Anya, giới thiệu chút
đi.”
Trình An Nhã giới thiệu Diệp tam thiếu và Harry với nhau một cách
lịch sự, hai bên bắt tay nhau, hàn huyên vài câu, Harry nói: “Tôi chờ đợi
lần hợp tác sau với chủ tịch Diệp.”
“Tôi cũng vậy.” Diệp tam thiếu giữ một phong độ hoàn mỹ.
“Thật ngại quá, chủ tịch Diệp, anh hình như đã muộn một bước.” Vân
Nhược Hi cười nhạt, trên gương mặt xinh đẹp mang nụ cười thắng lợi:
“Làm sao đây? Cái cọc cứu mạng duy nhất biến mất rồi.”