“Mami, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến ông ta.” Ninh Ninh nắm tay
Trình An Nhã, chuyện này, daddy sớm đã nói với cậu, để cậu có tâm lý
chuẩn bị, cậu không hề ngạc nhiên.
Trình An Nhã gật đầu, kéo Ninh Ninh rời đi, Diệp Chấn Hoa cười điên
cuồng, ai cúng không hề chú ý tới sắc mặt tái đi của Trần Đức, nhìn theo
bóng của Trình An Nhã, trong mắt ngấn lệ.
Ngày hôm sau cô xuất viện, Diệp tam thiếu vốn định để cô nghỉ ngơi
vài ngày, nhưng Trình An Nhã cố chấp muốn đi làm, vai của cô đã không
có vấn đề gì, lúc này Diệp tam thiếu mới chiều ý cô.
Sau đại hội cổ đông, tập đoàn quốc tế An Ninh đều lưu truyền một
thông tin nội bộ như sau, ngày lành của Diệp tam thiếu và Trình tiểu thư
sắp đến rồi. Tin thức hai người là một cặp không cánh mà bay, Diệp tam
thiếu cũng vui vẻ cùng Trình An Nhã đi đâu cũng có đôi có cặp, thật khiến
người khác ngưỡng mộ.
Hôm nay, Diệp tam thiếu đột nhiên rất thâm trầm hỏi: “An Nhã, lúc
nào chúng ta kết hôn?”
Trình An Nhã liếc anh một cái, “Anh đã cầu hôn chưa?”
“Chưa cầu hôn sao?” Anh nghi hoặc, đập bàn quát: “Lần trước anh
tặng em 9999 bông hồng chẳng phải là cầu hôn rồi sao? Em không nhận
lời.”
“Ngày đó là tra hỏi, không phải cầu hôn.” Cô mỉm cười, ôm công văn
tao nhã đi mất.
Diệp tam thiếu nghiến răng, cô nàng này đúng là khó mà nắm bắt.
Thực ra trong lòng Trình An Nhã có một nỗi lo khác, chuyện bọn họ là
anh em họ nếu như bị phát hiện ra, Diệp tam thiếu sẽ thân bại danh liệt, tập