BABY THƯỢNG HẢI - Trang 112

vết đau không ai hay, những hưng phấn bất ngờ. Cô ta cũng
giống tôi, sợ sau khi chết phải xuống địa ngục, không được xem
phim, không được mặc bộ đồ ngủ thích hợp, không được nghe tiếng
nhạc của Mono, vô vị tới không thở nổi.

Tôi châm thuốc, đi lại trên sàn, bật nhạc rất to, thậm chí còn lật

tung ngăn kéo của Thiên Thiên xem anh có gửi lại những mảnh giấy
làm tôi kinh ngạc và yêu thích hay không. Cuối cùng tôi bật máy ghi
âm, lật lại đoạn Mark nói. Tôi ngần ngừ, không biết có nên gọi điện
cho anh ta không. Thiên Thiên vừa đi, tôi đã muốn gọi cho một
người đàn ông khác. Nghĩ tới đây, tôi lại nhăn nhó.

Nhưng tiếp theo, tôi nghĩ ra hai lý do, một là tôi không yêu người

đàn ông này. Anh ta không thể thay thế nổi vị trí của Thiên Thiên
trong trái tim tôi. Gương mặt anh ta chỉ viết chữ dục vọng. Hai là,
chưa chắc anh ta nhận được điện thoại của tôi vì tắt máy chẳng hạn.

Thế nên tôi bấm số. Đầu dây bên kia tút dài. Tôi nhả khói, lơ

đễnh ngắm nghía các đầu móng tay. Chúng đã được tỉa tót gọn
gàng. Trong chớp mắt, tôi nhìn thấy đôi bàn tay mình bò lên tấm
lưng vạm vỡ của Mark. Chúng giống như đôi bướm đang ra sức lay
động, rên rỉ. Không gian tỏa mùi dục vọng.

Chợt đầu dây bên kia vẳng tới tiếng một phụ nữ, phá tan những

tưởng tượng của tôi. “Xin chào!”, cô ta nói.

Tôi giật mình, chào đáp lại theo bản năng rồi hỏi, “Có Mark ở đó

không?”.

“Anh ấy trong phòng tắm, cô có nhắn lại gì không”, cô ta nói

tiếng Anh giọng Đức rất nặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.