BABY THƯỢNG HẢI - Trang 149

17

Giữa mẹ và con

Tôi không muốn con gái tôi phải lộ diện,

đối mặt với cuộc sống tàn khốc.

Tốt nhất là nó nên ở trong phòng khách.

Sigmund Freud

Tôi ngồi tầng trên trong chiếc xe buýt hai tầng lắc lư, xuyên

qua những dãy phố quá quen thuộc, các cao ốc và hàng cây, xuống
xe ở Hồng Khẩu. Căn phòng trên lầu 22 cao ngất càng thấy rõ
dưới ánh mặt trời. Lớp tường màu vàng nhạt bên ngoài bị hóa chất ô
nhiễm trông bẩn thỉu. Bố mẹ tôi sống trên lầu áp mái của tòa nhà.
Từ cửa sổ nhà tôi nhìn xuống đường, người qua lại và các chung cư
khác trông nhỏ bé. Thành phố nhìn xuống trông be bé nhưng
phong phú đa sắc màu. Nhưng nhà tôi lại quá cao khiến một số
bạn bè của bố mẹ tôi có chứng sợ độ cao không dám thường xuyên
lui tới thăm hỏi.

Còn tôi lại rất thích thú tận hưởng cảm giác tòa kiến trúc này có

thể đổ sập bất kì lúc nào. Thượng Hải không có nhiều thành phố
rơi trên vùng dễ động đất như Nhật Bản. Thượng Hải chỉ có vài lần
kí ức lắc lư. Trong đó có một lần tôi còn nhớ lúc đó là một đêm
cuối thu, khi tôi đang tụ họp với các bạn đồng nghiệp ở tạp chí cũ
trên đường Tân Lạc, bỗng lắc một cái, tôi vứt ngay con cua đang
cầm trong tay, chạy thục mạng xuống cầu thang. Đợi đến khi các
đồng nghiệp chạy xuống, chúng tôi đứng lại trò chuyện trước cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.