BABY THƯỢNG HẢI - Trang 248

cái khác, nhìn ngắm người qua đường và cảnh vật ngoài cửa sổ. Tất
nhiên nếu coi việc viết về một số phận cá nhân so sánh với việc
bàn luận về công việc với một người lạ ở quán cà phê rõ ràng là
không thỏa đáng. Sao lại có thể như vậy được chứ? Nếu việc sáng tác
có một ngày rơi vào bước đường cùng miễn cưỡng và đau thương đó,
tôi thà buông xuôi cho xong.

Chị Đặng và Bố già đều gọi điện tới. Tập truyện ngắn tái bản

lần đầu “Tiếng kêu của bươm bướm” sắp xuất bản. Những động
tác cuối cùng sau khi xuất bản cũng đã sắp xếp xong. Tại các
trường Phúc Đán, đại học Sư phạm Hoa Đông, đại học Sư phạm
Thượng Hải đều có người đi liên hệ tổ chức các buổi diễn thuyết với
sinh viên và kí tặng sách. Sẽ có đăng tin trên báo chí. Chị Đặng đưa
cho tôi danh sách các biên tập viên của một loạt tạp chí thời thượng,
nói là họ tự tìm đến, hy vọng tôi có thể cung cấp cho họ một số bài
tản văn hay, nhuận bút cao, cũng không mất thể diện.

Vô hình chung, chị Đặng đã đảm nhận vai trò người quản lý của

tôi. Nhưng tới giờ chị vẫn chưa nói rõ và tôi cũng không trả tiền công
cho chị. Tôi không biết tại sao chị lại nhiệt tình với tôi như vậy. Cách
giải thích duy nhất là chị rất lương thiện và coi trọng tiểu thuyết
của tôi (có thể ví nhà văn là một tấm cổ phiếu, nếu đầu tư vào họ
có thể thắng hoặc thua).

Tôi vẫn không thể viết tiếp, nhưng Thiên Thiên vẽ hình minh

họa rất nhanh. Cứ cái đà này, anh phải ngồi chờ tôi viết.

Tri Thù bán cho tôi chiếc máy tính Pentum II, lại miễn phí cho

modem và không ít các phần mềm trò chơi điện tử. Như vậy những
lúc nhàn rỗi, tôi và Thiên Thiên cùng chơi game. Anh đã nghiện chơi
trò “Đế quốc phản chiến”, còn tôi vẫn viết thơ trên máy tính, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.