BABY THƯỢNG HẢI - Trang 271

thích ăn đôi cánh tưởng tượng, sống dựa vào nhau bởi thứ tình cảm
ấm áp khá chân thực. Đó là những đám dòi bọ sống bám vào xương
cốt thành phố, nhưng vô cùng gợi tình và chuyển động ngọt ngào.
Mọi sự lãng mạn cổ quái và ý thơ thực sự của thành phố chính là do
đám chúng tôi tạo ra.

Có người gọi chúng tôi là “Ling Lei”, có người lại chửi chúng tôi là

rác rưởi, có người lại khát khao được gia nhập giới chúng tôi, bắt
chước chúng tôi từ cách ăn mặc, kiểu tóc, cách ăn nói và cả cách yêu
đương, làm tình. Có người nguyền rủa chúng tôi nên mang cách
sống chó má đó tới ẩn giấu trong tủ lạnh và lập tức biến mất.

Vừa tắt máy tính, màn hình đã vụt lóe sáng rồi tắt lịm. Trong

máy nghe nhạc là ca khúc “Ánh sáng xanh” của Sonic Youth, cũng vừa
vặn hết bài. Câu cuối cùng là “Ánh nắng của nàng là bóng đêm của
tôi, ứ ừ ư”. Tôi bước vào bồn tắm, nằm dài trong nước ấm. Có lúc
tôi cứ nằm như vậy ngủ thiếp đi, viết một bài thơ liên quan đến
đêm tối trong giấc mơ mênh mang nước và xà bông. Chỉ còn nhớ
một câu, “Trước khi ban ngày biến mất vĩnh viễn không biết bóng
đêm là gì, Khái niệm về nếp gấp bờ môi trên drap trải giường là gì,

ừ ư...”.

Trong một buổi đêm không có chút tín hiệu, khí áp rất thấp, oi

bức không gió, Mark lái xe tới thẳng nhà tôi, ngồi trong xe gọi điện
thoại, “Anh không biết có làm phiền em không nhưng bây giờ anh
đang rất muốn gặp em”.

Trong điện thoại, giọng anh nghe mơ hồ xa xăm bởi sóng di động

bị nhiễu, nghe cứ rè rè, đang nói bỗng cắt phụt, cũng có thể do máy
hết pin. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh anh ném chiếc máy trong xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.