BABY THƯỢNG HẢI - Trang 282

Madona mặc bộ đồ đỏ rực đang bước từ trên bậc tam cấp

xuống, “Muốn uống chút gì không?”. Cô cười hỏi tôi bằng giọng
lười biếng. Người giúp việc mang tới một ly nước táo ép pha rượu.

Tôi hỏi Thiên Thiên mấy ngày qua ra sao. Anh đáp, “Rất tốt”.

Madona ngáp dài, nói, “Ở đây đầy đủ mọi thứ, cậu cũng có thể ở lại,
vui lắm”. Trên ban công xuất hiện mấy bóng người. Lúc này tôi
mới phát hiện đang có một nhóm tụ tập ở đây, có cả mấy người nước
ngoài kể cả Johnson, anh Năm và bạn gái, mấy cô người mẫu cao và
gầy đét. Mặt họ đều có vẻ lười nhác, như một đàn rắn độc đang bò
trong ổ.

Từ ánh mắt họ và bầu không khí, tôi ngửi thấy sự tồn tại của

ma túy. Tôi tới bên Thiên Thiên. Anh úp mặt lên cỏ, mơ màng giao
lưu với đất trong trạng thái như mơ ngủ, như con của Thần đất
trong thần thoại Hy Lạp cổ sẽ chết ngay nếu rời xa đất. Tôi nhìn
thẳng vào mặt anh, có lúc như đối diện với nỗi u uất nhưng cũng ẩn
chứa cơn giận dữ điên cuồng không nói nổi thành lời.

“Anh không muốn nói chuyện với em sao”, tôi nắm lấy tay anh.

Anh rút tay ra, nở nụ cười mê hồn với tôi: “Coco, em biết không,

nếu chân trái em đau, anh cũng thấy chân phải đau”. Đó là định
nghĩa tình yêu Thiên chúa giáo của nhà văn Tây Ban Nha Miguel de
Unamuno mà anh hằng yêu thích.

Tôi lặng đi nhìn anh. Đôi mắt anh đột nhiên như bao trùm một

lớp sương mù hơn hai mươi tầng sâu. Chính giữa lớp sương mù bao
bọc đó là một viên kim cương rắn đanh tới đau đớn. Ánh sáng của nó
khiến tôi ý thức được rằng, anh đã biết mọi thứ mà anh cần phải
biết. Anh là người duy nhất trên thế giới có thể dùng trực giác khó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.