BABY THƯỢNG HẢI - Trang 280

“Vẫn còn dở dang một ít, nó đã bỏ đi rồi. Bác cứ tưởng nó về

nhà. Nó sẽ không sao chứ?”, giọng bà rất lo lắng.

“Không sao đâu ạ. Có thể anh ấy tới nhà bạn bè. Để cháu gọi điện

hỏi ngay”. Người đầu tiên tôi nghĩ tới là Madona. Điện thoại vừa gọi
đi đã thấy tiếng cô rổn rảng. Quả nhiên Thiên Thiên đang ở nhà cô.

“Cậu ta nói muốn ở đây vài hôm”, giọng Madona như ngầm báo

điều gì. Thiên Thiên không muốn về nhà? Anh không muốn gặp
tôi nữa sao? Vì tôi mất tích mấy ngày không thông báo cho anh,
hẳn anh đã gọi về nhà bố mẹ tôi, vậy tôi không thể dối trá được
nữa rồi.

Tôi đi lại trong nhà mấy vòng đầy nôn nóng, hút hết mấy

điếu thuốc, cuối cùng quyết định đến nhà Madona. Tôi cần
phải gặp Thiên Thiên.

Ngồi trong xe đầu tôi trống rỗng, nghĩ ra đủ 101 lý do để chạy

tội, nhưng mãi không tìm nổi cái nào lọt tai. Ai mà tin nổi tôi đột ngột
biến mất chỉ vì đi dự đám cưới của một bạn thời đại học ở Quảng
Châu hoặc bị một người bịt mặt gõ cửa vào nhà lôi đi cơ chứ?

Vì vậy tôi không định nói dối nữa, quyết định sẽ kể cho anh

mấy ngày qua tôi làm gì. Tôi không thể đối diện được với đôi mắt
trong sáng như trẻ thơ của anh, không thể nói dối chàng trai thiên
tài thông minh và yêu điên cuồng này. Tôi không thể làm nhục trái
tim anh, trừ phi nói hết sự thật. Tôi đã chuẩn bị sẵn những hậu quả
tồi tệ nhất. Trong mấy ngày ngắn ngủi qua, tôi đã đồng thời
mất đi cả hai người đàn ông khó quên nhất trong cuộc đời.

Tôi luôn trong tình trạng thỏa hiệp, giày vò, nói dối. Đồng thời

cũng luôn ôm ấp quá nhiều ý thơ về tình yêu và hiện thực. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.