BẠC ÁO HÀO HOA - Trang 118

Thằng Phong nào hiểu được sự lo lắng của cha, nó buồn rầu bày tỏ sự

băn khoăn của nó:

- Rồi chúng con sống ở đâu ba? Nhà mình cháy, nhà hàng xóm cũng

cháy. Còn nơi đâu mà nương tựa?

Ông Phúc nhắm mắt nhưng hai dòng lệ vẫn theo mi. Ông thương con

mà đành bất lực. Trong hoàn cảnh này, tính mệnh của ông còn mong manh,
ông còn sức đâu mà bảo bọc đàn con thơ dại. Một lát sau, ông từ từ mở
mắt, hiền hòa nhìn Lan, cố thốt ra những lời tâm huyết:

- Bây giờ thì ba chỉ còn trông cậy vào con. Con ráng lo săn sóc cho má

con, ráng đùm bọc mấy em con. Còn ba, chắc còn lâu ba mới bình phục
như xưa.

Lan muốn làm an lòng cha:

- Ba đừng lo gì cả. Con đủ sức lo.

Ông Phúc thở dài:

- Trong lúc đạn reo, bom nổ, nhà cháy, ba má không kịp lấy đồ vật gì

trong nhà ra cả. Đến tiền bạc nữ trang quần áo cũng không lấy kịp. Thật là
khổ cho các con.

- Tai họa biết đâu mà ngờ trước được ba.

- Rồi đêm nay mấy con ở đâu? Và những ngày tới nữa...

- Chúng con ở đậu nhà một người bạn. Thôi, ba đừng lo gì nữa cả.

Con chỉ cầu nguyện cho ba, má thoát khỏi nạn tai này.

Ông Phúc lặng thinh nhìn mấy con mà lòng thêm đau xót.

Giữa lúc ấy, một viên y tá bước lại ôn tồn nói với Lan:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.