BẠC ÁO HÀO HOA - Trang 18

Phượng cúi đầu, tay vân vê tà áo, đôi rèm mi chớp nhanh. Hoàng vuốt

tóc nàng hỏi tiếp:

- Sao Phượng không nói?

Phượng không ngẩng lên, giọng như hờn trách:

- Cậu đi với ai tùy cậu chớ, Phượng đâu dám giận.

- Nhưng sao Phượng lại buồn?

- Sao cậu biết Phượng buồn?

- Cứ xem vẻ mặt Phượng thì rõ. Phượng nhõng nhẽo lắm, đợi cậu dỗ

phải không?

- Phượng đâu dám, cậu cần nên dỗ người khác là hơn.

- Dỗ ai bây giờ, hả Phượng?

- Phượng làm sao biết được.

Hoàng cảm thấy cô bé này có cử chỉ, lời nói là lạ. Thường ngày nàng

rất mềm mỏng, khả ái, không hay nũng nịu và giận dỗi bao giờ. Mỗi lần
Hoàng sai bảo gì, nàng đều ngoan ngoãn vâng lời. Lúc nào nàng cũng chiều
theo ý chàng và để tâm chăm sóc một cách tế nhị, chu đáo. Vậy mà hôm
nay nàng lại có những cử chỉ khác thường. Phải có một nguyên nhân nào
khác đây.

Hoàng chực nhớ lại câu chuyện “áo xanh, áo tím’’. Chàng mỉm cười

một mình, không để ý đến cặp mắt Phượng đang len lén nhìn chàng.

Hoàng muốn tìm hiểu Phượng, muốn đánh thử một đòn tâm lý đột

biến. Thình lình chàng cầm lấy tay Phượng. Cô bé giật mình ngẩng lên, đôi
mắt thoáng vẻ kinh ngạc và sợ hãi. Nhưng nàng không giật tay lại, bàn tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.