BẠC ÁO HÀO HOA - Trang 45

Hoàng mỉm cười vì câu lý luận của bạn, chàng đưa mắt nhìn quanh:

- Hai cháu đâu anh?

- Cháu vừa đến hãng xuất nhập cảng của mẹ chúng. Một lát hai cháu

sẽ về. Có lẽ chúng còn ghé chợ Sài Gòn mua vài thứ trái cây.

Ông Vinh đưa thuốc mời Hoàng. Chàng tự bật lửa châm thuốc, mắt

nhìn theo làn khói tản mát bay lên cao. Ông Vinh thân mật hỏi:

- Chú còn dạy ít quá, làm sao đủ sống? Ngoài nghề dạy học, chú còn

định làm gì không?

- Tôi định viết báo và soạn sách giáo khoa.

- Phải đó, nghề dạy học và nghề viết văn là hai nghề cao quý. Tôi rất

thích hai nghề ấy.

- Thích là một lẽ mà hành nghề được hay không là một lẽ khác. Chú

còn nhớ, khi mình còn đi học, tôi và chú thường hay làm báo viết tay. Chú
thì luôn luôn làm chủ bút, còn tôi thì chỉ nhận lấy cái nhiệm vụ khiên tốn là
trình bày, trông nom kỹ thuật.

Ông Vinh vừa nói vừa cười hề hề, như sống lại quãng đời vui tươi khi

cắp sách. Hoàng cũng thấy thích thú khi ôn lại kỷ niệm xưa. Thuở đó,
chàng say mê văn chương một cách kỳ lạ. Giấc ngủ của chàng thường bị
ám ảnh bởi sách báo. Từ năm đệ nhất niên trở lên, năm nào cũng chủ
trương một tờ báo viết tay do Vinh phụ trách kỹ thuật. Khi ra trường, chàng
đeo đuổi theo sở thích của mình là dạy học, viết văn, còn Vinh quay sang
ngành thương mại. Vinh trở nên tỉ phú; chàng chỉ là một nhà giáo kiêm nhà
văn, sống cuộc đời đạm bạc.

Vinh trở lại vấn đề:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.