BẠC ÁO HÀO HOA - Trang 46

- Tuy tôi thành công về ngành thương mại nhưng tôi vẫn luyến tiếc cái

hoài bão của chúng mình ngày xưa. Tiếc rằng tôi không có tài như chú.

Hoàng tặc lưỡi, giọng chán nản:

- Anh khéo đùa chớ tôi mà có tài gì. Trên mười năm lăn lóc vẫn chưa

tạo nổi cho mình một sự nghiệp về tinh thần cũng như về vật chất. Văn
chương thì cóc gặm mà thân thế thì luôn trôi nổi nay Chợ Quán mai Cầu
Kho, thật là chán phèo.

Thấy bạn có vẻ bi quan, Vinh bỗng muốn triết lý vài câu cho cuộc đời

càng u tối thêm.

- Ngày còn đi học, chú thích nhất câu thơ cảm Truyện Kiều “Nhất

phiến tài tình thiên cổ lụy”, chứng tỏ chú có tâm hồn nghệ sĩ và rất giàu tự
tin. Nhưng sau khi lăn lộn trên đường đời, ta mới thấy triết lý của cổ nhân
thật xác đáng, phải không chú?

Hoàng ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi về hai lẽ “Tài tình” mà bạn vừa nêu

ra. Chính chàng phân vân, không rõ mình có hội đủ hai yếu tố đó không.
Thấy bạn tư lự, Vinh phát biểu ý nghĩ của mình:

- Tôi cho thuyết “Sắc sắc, không không” của nhà Phật vượt tất cả mọi

triết lý ở đời. Tài mà gì? Sự nghiệp mà gì? Cuộc đời cao sang nơi biệt thự
nguy nga hay cuộc đời xê dịch Cầu Kho Chợ Quán, rốt cuộc rồi cũng chỉ là
không không...

Rồi Vinh cao hứng ngâm với giọng thật chán chường:

Có thì có sự mảy may,

Không thì cả thế gian này cũng không.

Thử trông bóng nguyệt lòng sông,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.