BẠC ÁO HÀO HOA - Trang 70

- Sức mấy, lên mốc lên meo thì có.

Hoàng, Hạnh, Loan cùng cất tiếng cười. Phía bàn bên cạnh có tiếng

cười nối tiếp. Hạnh ngạc nhiên nhìn lại, nhận ra anh chàng nhạc sĩ “cà vạt
vàng” khi nãy đang chăm chú nhìn mình. Nàng khẽ cúi chào, môi vẫn giữ
nụ cười tươi, làm anh chàng càng sung sướng híp mắt.

Cuộc “Tự giới thiệu” vẫn còn tiếp tục vì khách dự dạ hội đêm nay có

trên một trăm người. Một thiếu nữ mặc áo dài màu hoa cà, bên phía ngực
trái kết chiếc hoa to màu trắng, dịu dàng tiến đến máy vi âm. Mái tóc nàng
uốn dợn như một lượn sóng gợn xuống bờ vai, gương mặt rực rỡ như đóa
hoa hồng, đôi mắt đen láy như thu hút mọi đối tượng.

Hoàng giật mình khi thấy sự hiện diện bất ngờ của cô gái ấy. Gương

mặt kia, nhất là đôi mắt kia chàng làm thế nào quên được? Đôi mắt đó
chàng đã gặp hai lần: lần thứ nhất ở bờ sông; lần thứ nhì ở sân trường ngay
cái buổi chàng bị học sinh đả đảo. Hoàng như người sống trong mơ, chàng
tự hỏi: “Tại sao lại có cô gái ấy ở đây? Tại sao cặp mắt yêu quái kia lại cứ
in sâu vào trong tâm hồn mình như một ám ảnh?” Rồi chàng ngồi lặng, tất
cả tâm trí đều đặt vào ảnh hình kiều diễm mảnh mai vừa xuất hiện.

Chẳng hiểu vô tình hay cố ý, nàng thiếu nữ áo hoa càng nhìn thẳng về

phía Hoàng, môi điểm nụ cười khó hiểu. Nàng cất tiếng nói trong trẻo:

- Lâm thị Kiều Diễm, ca sĩ.

Nàng bẽn lẽn cúi đầu chào giữa những tràng pháo tay. Hoàng bất giác

thốt lên: “Lạ thật!” làm cho Hạnh và Loan cũng ngạc nhiên lây, nhưng mỗi
người ngạc nhiên một cách khác.

Hoàng ngạc nhiên vì cô bé này sao lại tự giới thiệu là ca sĩ? Nếu là ca

sĩ thật, sao nàng lại có mặt ở trường Văn Dên? Phải chăng nàng là động cơ
chính gây ra cuộc náo động ở lớp chàng? Bao nhiêu câu hỏi vấn vương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.