Na Na thật cẩn thận đẩy cửa ra, ôm gối đầu vẻ mặt co quắp đi vào.
Con thỏ nhỏ trắng noãn nộn nộn…… Mềm mềm, thơm thơm, mới nhìn
thì bình thường, nhưng tựa hồ còn mang theo không khí nong nóng ấm
áp…… Niếp Duy Bình chỉ thấy rầm một tiếng, không tự giác nuốt nuốt
nước miếng.
Nhìn qua thật sự là…… Ngon miệng a!
Dưới ánh đèn mờ ảo, một người lười nhác dựa ở đầu giường, một người
xinh đẹp thẹn thùng đứng ở cửa, cả hai đều ở trong một phòng liền sinh ra
bao nhiêu ái muội, ngay cả độ ấm bên trong cũng đều dần dần nóng hơn.
Bạn nhỏ Na Viễn đã sớm buồn ngủ, nghe được động tĩnh miễn cưỡng
ngồi dậy, xoa mắt lẩm bẩm nói: “Cô út ~ ôm một cái ~”
Niếp Duy Bình: “……”
Vừa mới rồi kiều diễm phong tình thoáng chốc bị thằng nhóc bày phá
hoại hầu như không còn.
Niếp Duy Bình mặt không chút thay đổi đem thịt viên nhỏ ôm trong
lòng.
Na Na đứng ở cửa xấu hổ trong chốc lát, chỉ cảm thấy ngây ngốc lại xấu
hổ, nghe được thanh âm cháu mình hàm hồ nói ra, vội mượn cơ hội tiến lên,
tự nhiên mà đứng trước giường bác sĩ Niếp……
Thịt viên tròn quyệt mông béo đem đầu vùi trong lòng Niếp Duy Bình,
mềm mại làm nũng nói: “Cô út vỗ vỗ ~”
Na Na ôn nhu cười cười, tiến towisbeen cạnh bé nằm xuống, nghiêng
thân mình đem bé con ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vỗ về sau lưng bé,
dỗ dành bé đi vào giấc ngủ.